Chương 2: Hủy hợp đồng
Tất nhiên là không hợp rồi.
Lục Chiêu dựa vào sofa, rời mắt khỏi màn hình.
Bởi vì cậu đã chọn chiếc đồng hồ này vào ba ngày trước.
Tiếng của người hâm mộ còn khá ồn ào.
Lục Chiêu tưởng rằng video vẫn chưa kết thúc, liếc mắt nhìn xuống dưới lầu, mới biết là nhân viên trong đại sảnh người đến người đi, cũng vì video này mà gây xôn xao, loáng thoáng còn nghe thấy danh hiệu "Ảnh đế Trình".
Trình Miện đã rút lui khỏi làng giải trí từ lâu rồi, nhưng có lẽ vẫn là "Ảnh đế" có ấn tượng sâu sắc nhất trong lòng mọi người.
Cuộc sống của mỗi người trong giới đều có lúc lên lúc xuống, có thể năm nay nhận giải, năm sau lại sa sút.
Chỉ có Trình Miện.
Ở tuổi hai mươi, anh chỉ dựa vào một tác phẩm đã đứng trên bục nhận giải.
Trong lúc khán giả vẫn còn đắm chìm trong dư âm của bộ phim, thì người này lại dứt khoát rút lui khỏi làng giải trí.
Ở trong làng giải trí chưa đầy một năm, đã tạo nên một huyền thoại vĩnh cửu.
Huyền thoại cũng sẽ bị phủ bụi.
Nhưng trước khi bị phủ bụi, "huyền thoại" này lại xuất hiện trước công chúng với tư cách là người thừa kế của tập đoàn Trình Thị, và thế là hình tượng của anh được vĩnh viễn định hình.
Sau một thời gian dài, chỉ có một tác phẩm mà vẫn có sức ảnh hưởng như vậy.
Điều này không thể không khiến Lục Chiêu thốt lên một câu thật trâu bò.
Trâu bò đến mức, chỉ vì kết hôn với người này, cậu đã từ "Tiểu Lục" thăng cấp thành "Anh Lục".
Lục Chiêu ngáp một cái, nhìn đồng hồ.
Đợi hơn hai tiếng rồi, người đại diện của cậu vẫn chưa trở về.
Có vẻ như "Anh Lục" này, hiện tại chỉ có tác dụng với trợ lý mới vào nghề.
Lục Chiêu đứng dậy đi đến nhà vệ sinh ở tầng này.
Bên cạnh bồn rửa, Tiểu Vương mới đến văn phòng đang rửa mặt, mái tóc ngắn uốn xoăn rẽ ngôi giữa bị ướt nhẹp.
Lục Chiêu không vui hỏi: "Anh Lý đâu? Bị kẹt trên đường hay rớt xuống mương rồi? Cho tôi địa điểm, tôi đi đón anh ấy về đầu thai."
"Tiểu Vương" ngẩn ra, nhìn sang với khuôn mặt đầy nước.
Lục Chiêu nhìn "Tiểu Vương", "Tiểu Vương" nhìn lại Lục Chiêu.
Dưới ánh nhìn của Lục Chiêu, "Tiểu Vương" lau mặt, chậm rãi nói: "Tôi không bị kẹt trên đường, cũng không rớt xuống mương, đang rửa mặt ở đây."
Lục Chiêu: "......"
Giọng nói không giống, nhìn kỹ sẽ thấy chất liệu áo sơ mi cũng khác, hình như đắt tiền hơn chút.
"Cậu làm tôi khó xử đấy, đến cả người đại diện đã làm việc cùng hai năm cũng không nhận ra?" Anh Lý nói đùa, "Quả nhiên là sống lưng cứng rồi."
Lục Chiêu nhìn chằm chằm phần tóc giữa của anh Lý, cười nói: "Là do kiểu tóc mới của anh đẹp quá."
Sau khi gia nhập công ty, thỉnh thoảng Lục Chiêu lại nhận nhầm người, nên anh Lý cũng không để trong lòng.
Anh lau tay rồi dẫn Lục Chiêu trở lại văn phòng.
"Đợi lâu rồi phải không?" Anh Lý giải thích, "Tôi không có ý để cậu đợi đâu, bây giờ tôi nào dám để cậu đợi. Thật sự có việc."
Lục Chiêu cười, không hỏi thêm.
Lời nói này cậu nghe hiểu, không phải cố tình để cậu đợi, chỉ là đặt việc của cậu ra sau mà thôi.
Chấm dứt hợp đồng chỉ là một thủ tục đơn giản.