Chương 1: Lục Chiêu

Văn án

Toàn thế giới đều biết ảnh đế Trình Miện có một bạch nguyệt quang.

Trình Miện thầm yêu bạch nguyệt quang đã nhiều năm, vì bạch nguyệt quang mà đóng phim, vì bạch nguyệt quang mà thành lập công ty giải trí...

Toàn thế giới cũng đều biết, nghệ sĩ hết thời Lục Chiêu theo đuổi Trình Miện, vì muốn kết hôn với Trình Miện mà không tiếc làm thế thân.

Trình Miện trong hôn nhân cũng rất lạnh nhạt.

Vào ngày cưới đã nói với Lục Chiêu: "Cậu không được vào căn phòng ở phía tây tầng hai của nhà họ Trình."

Người khác đều cho rằng Lục Chiêu đeo bám Trình Miện, yêu Trình Miện điên cuồng.

Chắc ngay cả Trình Miện cũng nghĩ như vậy.

Chỉ có Lục Chiêu biết, cậu kết hôn với Trình Miện hoàn toàn không phải vì tình yêu.

Hơn nữa cậu còn bị chứng mù mặt rất nặng.

Ngủ với nhau hai năm, cậu vẫn không nhớ rõ ảnh đế này trông như thế nào, chỉ có thể dựa vào trang phục và phụ kiện để nhận diện.

Lục Chiêu vẫn luôn diễn rất hoàn hảo.

Một ngày nọ tham dự sự kiện, Lục Chiêu vấp ngã, ngẩng đầu lên thấy chiếc đồng hồ và cà vạt quen thuộc bên cạnh, không hề nghĩ ngợi liền bắt lấy tay người đàn ông, làm nũng gọi một tiếng: "Chồng ơi, đau quá~"

Câu nói vừa thốt ra, cả khán phòng đều im lặng.

Lục Chiêu vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

Giây tiếp theo, cậu đâm vào một vòng tay rộng lớn và lạnh lẽo.

Cánh tay mạnh mẽ ôm lấy eo cậu.

Giọng nói lạnh lùng quen thuộc từ trên đỉnh đầu Lục Chiêu vang lên, nói với người đối diện: "Xin lỗi, người tôi yêu say rồi."

Người đàn ông nhấn mạnh ba chữ "người tôi yêu."

Lục Chiêu cúi đầu, nhìn người mình đang nắm tay, rồi lại nhìn người phía sau đang ôm chặt mình—

Thấy cùng một kiểu đồng hồ và cà vạt.

Lục Chiêu: "......"

#Bi kịch do đυ.ng hàng gây ra#

***

Sau khi bị lật xe, Lục Chiêu xấu hổ không thôi.

Sắc mặt Trình Miện vô cùng lạnh lùng.

Lục Chiêu nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy làm thế thân mãi cũng không ổn.

Thế là tìm đến Trình Miện, nói đến chuyện ly hôn.

Ai ngờ vừa nghe thấy hai chữ "ly hôn" Trình Miện vốn lạnh lùng đột nhiên mất kiểm soát, một tay giữ chặt cổ tay cậu, ép cậu vào tường.

Giọng nói của người đàn ông tràn ngập du͙© vọиɠ chiếm hữu: "Cậu là bạn đời hợp pháp của tôi. Bảo tôi buông tay? Không thể nào."

Lục Chiêu: "???"

Bạch nguyệt quang của anh đâu? Không cần nữa sao!

***

Một ngày nọ, Lục Chiêu dậy muộn.

Cậu đau lưng muốn chết, tâm trạng cũng bực bội.

Lục Chiêu với tâm trạng gây chuyện đã mở cửa phòng phía tây tầng hai.

Sau khi vào phòng, Lục Chiêu sững sờ.

Trong phòng chứa đầy ảnh chụp và tranh vẽ của cậu.

Từ thời trung học, đại học, lần đầu tiên đóng phim, lần đầu tiên lên sân khấu, tất cả tạp chí, ảnh chụp...

Mà mỗi một bức ảnh, góc dưới bên phải đều viết hai chữ—"Của tôi."

#Bạch nguyệt quang hóa ra là tôi!#

#Bị ảnh đế cố chấp để ý phải làm sao đây#

Note:

1. 1v1, cả hai là mối tình đầu của nhau.

2. Có yếu tố thiếu gia thật giả, thụ là thiếu gia thật.

3. Giới giải trí chỉ là bối cảnh, hoàn toàn do tác giả tưởng tượng, không có nguyên mẫu, xin đừng liên tưởng tới đời thực.

***

Một câu tóm tắt: Ảnh đế yêu thầm tôi bảy năm.

-----------------------

Chương 1: Lục Chiêu

Lục Chiêu ngồi trên ghế sofa trong văn phòng đợi người, có chút mất kiên nhẫn.

Không lâu sau cửa mở ra, bước vào là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi mặc áo sơ mi trắng. Người đàn ông để tóc rẽ ngôi giữa, còn uốn xoăn, khá thời trang.

Lục Chiêu thu lại ánh nhìn, không chủ động mở miệng, chỉ chống cằm tỏ vẻ chán nản.

Cậu có vẻ ngoài đẹp mang tính công kích, khi không nói chuyện trông có hơi ngang tàng, vẫn đẹp nhưng lại khiến cho người ta có chút dè chừng.

Người đàn ông tưởng cậu đợi lâu nên khó chịu, hắn chủ động mở miệng: "Anh Lục, thật xin lỗi, anh Lý biết anh hôm nay đến để hủy hợp đồng nên đã đặc biệt để trống thời gian, ai ngờ lại có việc đột xuất..."

Nghe giọng người đàn ông, Lục Chiêu mới nhìn sang.

"Anh là người mới đến à?" Cậu hỏi.

Người đàn ông gật đầu: "Đúng vậy, tôi mới vào làm mấy ngày trước, anh chắc không biết tôi, cứ gọi tôi là Tiểu Vương là được."

"Ừ, tôi sẽ đợi thêm chút nữa." Lục Chiêu gật đầu.

Tiểu Vương rót cho Lục Chiêu một ly nước rồi rời đi.

Cửa văn phòng không đóng, Lục Chiêu qua khung cửa và lan can vừa vặn thấy màn hình điện tử ở sảnh công ty.

Trên màn hình đang phát các tin tức trong giới.

Đột nhiên màn hình chuyển cảnh, hình như là bên ngoài một tòa nhà, trung tâm là tấm thảm đỏ.

Tiếng ồn ào từ màn hình vang lên, nhưng rất nhanh liền yên tĩnh lại.

Cuối thảm đỏ, xuất hiện một bóng dáng cao lớn lạnh lùng.

Người đàn ông mặc bộ vest cao cấp màu xám đậm, ánh mắt và khí chất đều lạnh lùng.

Không giống như những ngôi sao bình thường xuất hiện trước ống kính với dáng vẻ chậm rãi, người đàn ông bước đi rất nhanh, bên cạnh có trợ lý và thư ký, nhanh chóng rời khỏi phạm vi của ống kính.

Người hâm mộ đứng đợi dường như hoảng loạn, có người hô to một tiếng: "Trình Miện!"

Ngay sau đó là đủ loại khẩu âm tiếng Trung với nhiều giọng nước ngoài khác nhau vang lên, tất cả đều gọi cùng một cái tên.

Ánh mắt người đàn ông cuối cùng cũng lướt qua đây.

Chỉ dừng lại một chút, nhiệt độ cũng chỉ như một luồng gió lạnh trên đỉnh núi tuyết.

Nhưng hiện trường vẫn náo loạn lên, ngay cả Lục Chiêu cách màn hình cũng không khỏi đưa tay xoa xoa lỗ tai.

"Nhanh như vậy đã tới địa điểm rồi? Còn bị fans chặn lại?" Lục Chiêu lẩm bẩm một câu.

Người đàn ông trên màn hình chỉ nhẹ nhàng gật đầu với người hâm mộ, giữ lễ phép cơ bản.

Rồi nhanh chóng rời khỏi ống kính.

Hình ảnh cuối cùng là chiếc đồng hồ thủ công trên cổ tay anh.

So với khí chất lạnh lùng trầm ổn của người đàn ông, mặt đồng hồ lấp lánh có chút phô trương, phô trương đến mức không phù hợp.

-------------------

Editor: nếu truyện hợp gu bạn thì hãy đề cử cho mình nhé, cứ mỗi 100k đề cử thì mình đăng thêm 1 chương nè. 1M đề cử thì bão 10 chương luôn. Truyện này được mình tập trung edit và lên chương sớm, không ngâm lâu và không để mọi người đợi lâu.