Chương 12: Bát Cơm Tù Lớn

“Mạn Mạn, chuyện này sao có thể trách con chứ? Năm đó ôm nhầm con ở bệnh viện không phải lỗi con, con là đứa nhỏ lớn lên ở nhà họ Lục, là cục cưng trong lòng bố mẹ, ngôi sao may mắn của nhà chúng ta, đồ gϊếŧ chết người thân như Ngu Cận sao có thể đánh đồng với con?”

“Nếu có thể lựa chọn bố và mẹ nhất định sẽ lựa chọn sinh con ra, mà không phải Ngu Cận! Tất cả đều có duyên số, chắc chắn con là đứa nhỏ trời cao sắp xếp đến nhà chúng ta, là Ngu Cận đoạt cơ hội đầu thai của con, cho nên từ lúc mới sinh ra đã bị ôm sai rồi. Từ nhỏ đến giờ, con là thiên kim nhà ta, là con gái ruột của bố và mẹ!”

Lục Hạc Minh nhẹ nhàng an ủi Lục Vi Mạn, trong mắt đều là vẻ cưng chiều.

Một bên Đường Uyển Tâm trực tiếp đem Lục Vi Mạn kéo vào trong lòng ngực: "Bé cưng, con quá thiện lương rồi, Ngu Cận nó không đáng để con đối xử tốt, đồ đàn bà độc ác kia, nó định trả thù cả nhà ta!”

Mắt Lục Triệu Vũ ác độc: "Bố mẹ, Mạn Mạn, mọi người yên tâm, nó đập tượng nhà chúng ta, tiết lộ thân thế của nó với Mạn Mạn, còn cọ nhiệt độ nhà ta mở livestream vớt tiền, con nhất định sẽ không để nó yên.”

“Con muốn nó thân bại danh liệt.”

Anh ba nhà họ Lục, Lục Triệu Vũ là người đại diện xuất sắc giới giải trí, có thể trở thành người đại diện xuất sắc, nguyên nhân chính là anh ta dẫn Lục Vi Mạn, một người được xưng là nữ thần đỉnh lưu, ngôi sao may mắn của giới giải trí.

Ngu Cận cũng lăn lộn trong giới giải trí, với địa vị của Ngu Cận, anh ta muốn bóp chết Ngu Cận cũng chỉ đơn giản như bóp chết một con kiến.

“Triệu Vũ, chú ý chút, không cần làm quá mức.” Lục Hạc Minh nhắc nhở.

Lục Vi Mạn lập tức dựa vào ngực Đường Uyển Tâm, không nói một lời.

Ngu Cận ở trong mắt cô ta, chỉ là vai hề nhảy nhót mà thôi, không hề có chút sức cạnh tranh nào với cô ta, khiến Ngu Cận sớm biến mất ở tầm mắt nhà bọn họ cũng tốt.

Chỉ là cô ta không rõ, rốt cuộc Ngu Cận học được xem bói từ khi nào, lúc mới tiến vào cửa nhà này, nó dốt đặc cán mai phong thủy huyền học cơ mà!

Nói như vậy, vậy chỉ có thể giải thích rõ nó đi đường ngang ngõ tắt gì đó.

Bên kia, Cục Cảnh Sát Thành Phố Kinh.

Ngô Kỳ An đeo một chiếc vòng bạc mới tinh, lớp trang điểm trên mặt hắn dày một mảng, mụn đầu đen và quầng thâm mắt trên mặt mất đi lớp màn che lộ ra toàn bộ, nhìn vừa bẩn vừa dầu mỡ.

“Đồng chí cảnh sát, tôi không phạm pháp, đều là tự nguyện, tôi cho các cô ấy tiền, các cô ấy cảm thấy không đủ tiền, các cô ấy vu oan cho tôi!” Giọng Ngô Kỳ An nghẹn ngào cầu xin.

Hắn ở đây từ buổi tối đến bây giờ, vừa mới bắt đầu là kêu gào tức giận mắng mỏ, sau đó biến thành gào khóc, cuối cùng biến thành cầu xin, giọng gió gợi cảm hắn tự hào trải qua như vậy đã trở thành giọng vịt đực càng gợi cảm.

Đêm đó vào Cục Cảnh Sát đeo lên vòng bạc, Ngô Kỳ An vẫn là người đầu tiên mà cảnh sát gặp được từ công tác tới nay.

Mỗi một câu của hắn đều là vì chính mình nói sạo, nhưng cũng là chứng thực hành vi phạm tội của chính mình.

“Tôi còn có công việc, các người thả tôi ra đi, người đại diện tôi không liên hệ tôi được sẽ trừ tiền!”

Hắn vào Cục Cảnh Sát, người đại diện còn không biết, trước đây người đại diện hắn đã từng nhắc với hắn, nói hắn chơi như thế nào cũng được, nhưng nhất định không thể ồn ào tiến cục cảnh sát, vào cục cảnh sát, trên lưng đeo vết nhơ, coi như không thể làm nghệ sĩ.

Phải biết rằng bên công ty quản lí của hắn rất chú trọng danh tiếng và đạo đức của nghệ sĩ, tuyệt đối không có người như Ngu Cận, sở dĩ hắn có thể lăn lộn đến bây giờ, là dựa vào bán nhan sắc trước mặt người đại diện.