🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chuyển ngữ: Dú
Chương 40: Tiểu Lai của bọn bác cực kì tuyệt vời luôn ấy chứ! Ai muốn đọ ném dây với ngươi???
Con quỷ treo cổ kia nhìn thấy Lan Hà thì chẳng còn bụng dạ đâu mà nói vọng nữa, gào khóc thảm thiết lủi đi. Gã bị Lan Hà bắt lại, không nói hai lời, cứ đánh trước cái đã, sau đó mới trói gô cổ gã bằng xích: "Ngươi nhìn cái kiểu gà mờ như ngươi đi, còn muốn trói người khác?"
Con quỷ treo cổ không hề nghĩ rằng mình đã treo cổ chết rồi mà còn bị thắt cổ lần nữa.
Gã ngước mắt lên, cố gắng nhìn Lan Hà, hai tay ôm quyền lạy một cách điên cuồng: "Thưa ngài, chỉ là hiểu lầm thôi, không biết đây là người ngài che chở."
Lan Hà kéo gã đến trước mặt Tống Phù Đàn: "Ban nãy con chim tước kia đột nhiên hót, suýt nữa thì tôi... Khụ, chỉ có hơi giật mình thôi. Tôi nghĩ, chắc kèo là học từ tên này rồi!"
Âm thanh giống nhau như đúc, song Tống Phù Đàn thấy bình thường, hắn đi đâu mà chả "được" mong ngóng, nhưng làm sao ông Tần lại chọc phải tên này nhỉ?
"Người sống ở nhà kia đã chọc vào ngươi như thế nào, ngươi vào nhà ông ấy phá làm gì, ngươi treo cổ ở căn nhà đó à?" Lan Hà hỏi.
Bình thường quỷ treo cổ sẽ làm loạn ở nơi mình treo cổ, nhưng ông Tần từng giới thiệu ông ta đã ở căn nhà này hơn nửa đời người, trước đây chẳng gặp phải chuyện gì, giờ đột nhiên gặp chuyện, mà nhìn con quỷ treo cổ này không giống quỷ mới chết.
"Cái, cái kẻ nuôi chim kia à?" Quỷ treo cổ không dám cựa quậy, "Xin ngài hãy minh giám cho. Ta không chết ở đó, nhưng ông ta cướp tiền của ta, ta mới đi quấy rầy ông ta, dù gì ông ta vẫn là một tên cướp."
Nhắc đến vụ này, quỷ treo cổ vẫn khá là bực bội.
"Cướp tiền gì?" Lan Hà hỏi.
"Tiền rơi xuống từ trên trời thôi." Quỷ treo cổ đáp, "Dạo này thi thoảng trên đường sẽ có tiền giấy rơi vung vãi, ta sẽ ra ngoài nhặt. Ngài nói coi, ông ta là người sống mà tranh tiền với ta..."
Lan Hà và Tống Phù Đàn cảm thấy lạ, hiện giờ không phải rằm tháng 7, làm sao trên đường có tiền giấy xuất hiện được. Nếu là rằm tháng 7 thì sẽ có tiền dư dả sau khi thờ cúng đem chia cho cô hồn dã quỷ.
Lan Hà nghĩ đến điều gì bèn hỏi: "Là tiền sau khi hóa à?"
Quỷ treo cổ gật đầu: "Phải."
Nói cách khác, đó không phải tiền giấy thật mà là tiền đã lưu thông xuống âm phủ.
Lan Hà lại hỏi: "Có hương nhang không?"
Quỷ treo cổ: "Ờm... Ta chưa nhặt được bao giờ."
"Ta biết rồi, ngươi đi đi." Lan Hà dần thả con quỷ treo cổ này đi, đằng nào cũng đánh nhừ đòn rồi, "Sau này gặp anh ấy thì trốn ra xa một chút."
Quỷ treo cổ cười ngượng: "Vẫn chưa hỏi ngài đây là?"
Nhìn dây xích thì hẳn là âm sai, nhưng lại không mặc đồng phục, mặt cũng mới toanh, chưa thấy người này tại Bắc Kinh bao giờ.
Lan Hà phẩy mũ, ôm vào ngực, lạnh lùng báo danh: "Âm ty Đông Nhạc, Đến Cũng Đến Rồi."
Nếu không phải có cái danh hiệu thì nghe ngữ điệu của anh cũng khí thế lắm.
Nhưng quỷ treo cổ không nghiên cứu vấn đề này, sững người: "Trách ta lúc treo cổ mắt bị thương, không nhận ra ngài Đến!"
Hóa ra là ngài Đến đại náo địa phủ đây mà, tuy năm nay mới nhậm chức nhưng chưa gì đã giật vị trí đầu bảng rồi. Quỷ treo cổ còn từng xem kịch Mục Liên về ngài, thậm chí còn nảy sinh cảm giác hết sức vinh hạnh vì được ngài thắt cổ... Gã chắp tay lùi về sau vài bước, lúc này mới bay đi.
Lan Hà thấy gã đã đi mới nói: "Tôi nghĩ chắc cú là Hồ Tứ. Cô ta đã cướp không ít tiền của của Tứ Đại Môn, rải khắp mặt đường thì những con quỷ vốn an phận cũng sẽ đi ra."
Đi ra ngoài sẽ khó đảm bảo không nảy sinh đủ kiểu tranh chấp, kể cả chuyện như ông Tần. Bắc Kinh càng loạn cô ta sẽ càng hả hê, chưa kể dạo này ai nấy đều đang lùng sục cô ta, cô ta làm như vậy cũng có thể làm phân tâm không ít người.
Tống Phù Đàn cũng nghĩ đến điểm này, "Có thể mở thêm mấy đợt cúng bái để hút du hồn qua."
Hồ Tứ có thể rải tiền bạc, Bắc Kinh nhiều người ăn cơm âm phủ thì cũng có thể rải, lại còn có cả hương khói, chí ít có thể tập hợp một phần kha khá đến các chùa chiền, đạo quán.
"Ừ, phải nói cho lão Bạch mới được... Còn chỗ ông Tần thì anh đi nói với ông ấy nhé?" Lan Hà hỏi.
Tống Phù Đàn gật đầu.
...
Ông Tần đang ngồi trong phòng, định bụng ngâm chân bằng nước nóng xem đêm nay có ngủ ngon hơn không thì nghe cậu biên kịch Tiểu Tống kia quay lại, đang gõ cửa, ông ta bèn lật đật đi dép lê ra ngoài.
Ông ta đang lấy làm lạ tại sao lại quay lại, mở cửa ra thì thấy đèn đường ngoài hồ đồng tắt rồi, "Ơ, tối quá nên khó đi phải không, để ông đi tìm đèn pin cho cháu nhé. Giờ ngoài trời tối như kia, không được đi ra cổng Tây một cách tùy tiện đâu."
Hồ đồng này của bọn họ, từ rất lâu trước cũng có chuyện ma quái, nhất là ở cổng Tây nhiều chỗ rẽ, ban đêm đi ra đó luôn có cảm giác không an toàn. Trước khi lắp đèn điện, đèn đóm sáng rỡ, nhiều người sống ở hồ đồng không đi cổng Tây.
Song, đến tận bây giờ, người lớn tuổi cũng chẳng muốn đi. Nếu đèn hỏng, dù có phải đi đường vòng cũng không muốn đi đường đó. Càng là nơi tối tăm lại càng dễ có thứ ẩn nấp, đó là những gì lớp người già hay kháo nhau nghe.
"Không sao, cháu tới đây hỏi ông một câu. Dạo này ông hay mơ là mơ thấy những gì?" Tống Phù Đàn hỏi.
Ông Tần sửng sốt, đoạn xấu hổ đáp: "Ông ấy à... Nói ra cũng ngại, có lẽ ban ngày nghĩ hơi nhiều, đêm mơ thấy mình ra ngoài nhặt tiền. Tiền rơi đầy đất, ông cứ chọn xấp nào lớn thôi, vui lắm. Nhưng sau một đêm tỉnh dậy thì cả cổ, eo đều nhức mỏi, khóc cũng không được. Sao, cháu hỏi cái này làm gì?"
Tống Phù Đàn nói thẳng: "Sau này ông đừng nhặt nữa, đó là tranh tiền với quỷ."
Không phải hắn không biết nói một cách uyển chuyển hơn, cũng không phải cố tình mà là chuyện như này không thể không nói thẳng, bèn huỵch toẹt ra luôn.
Ông Tần đứng sững như trời trồng.
Ông ta không nổi giận, trái lại còn lẩm bẩm: "Bảo sao... Bảo sao..."
"Vậy cháu đi đây." Tống Phù Đàn gật đầu, đi nhanh, không hề sợi hãi đi vào bóng đêm.
"À ừ, cảm ơn cháu!" Ông Tần hoàn hồn, hô lên, "Đi đường phải cẩn thận đấy."
Đúng là thanh niên, tối hù thế kia mà không sợ.
"Có lẽ đêm nay sẽ không nằm mơ nữa đâu." Ở nơi ông Tần không nhìn thấy, Lan Hà bay cách mặt đất mấy tấc, ở ngay cạnh Tống Phù Đàn. Ha ha, bay như vậy sẽ cao xấp xỉ Tiểu Tống.
Trong hồ đồng tối như hũ nút, do có Lan Hà ở bên cạnh nên Tống Phù Đàn thấy an tâm hơn, không còn căm ghét màn đêm nữa.
"Kịch bản của tôi đã gần xong rồi, tuần sau là có thể đến đọc, ở phòng làm việc của bố tôi." Tống Phù Đàn mở lời.
"Được." Lan Hà tò mò, "Đúng rồi, anh vẫn chưa nói kịch bản viết cái gì."
Tống Phù Đàn: "... Chuyện quỷ."
Nhắc đến đây Lan Hà mới nhớ, hình như Huyền Quang chưa bao giờ viết đề tài này, dẫu bây giờ anh đã biết hắn thường hay gặp quỷ, "Có quỷ thật à? Cụ thể là quỷ gì? Có âm ty Đông Nhạc chúng tôi không? Có lấy tài liệu từ trải nghiệm ngoài đời không?"
Tống Phù Đàn: "..."
Lúc Tống Phù Đàn bắt tay viết là vẫn chưa biết Tiểu Lai sống, giờ đây hắn vừa thấp thỏm về phản ứng của Lan Hà sau khi biết được, vừa ôm ấp nỗi mong đợi, "... Là lấy nguyên liệu từ đời thực."
"Tuyệt, thế anh đừng xì poi nhé, tôi muốn đọc kịch bản cơ!" Lan Hà hào hứng, "Với cả, tôi không thể để đạo diễn Tống cho là tôi với anh bàn về nhân vật trước được, chẳng phải đấy là gian lận ư, tôi có thể tự mình phân tích!"
Tống Phù Đàn im bặt.
Tống Phù Đàn đưa Lan Hà đến cửa chung cư, vừa đúng lúc Hồ Bảy Chín đích thân xuống nhà vứt rác. Lan Hà sống một mình, anh đi thì chỉ còn mỗi cô ta và con nhím tự kỉ kia, tương đương với việc chỉ còn mỗi mình cô ta. Không nhộn nhịp như nhà họ Dương trước đây, người trong thôn đi vào đi ra.
Thành ra dù rác thải không cần tự đưa xuống, Hồ Bảy Chín vẫn mượn cơ hội này để ra ngoài đi lại, nghe lén mấy câu chuyện lông gà vỏ tỏi của hàng xóm, chọc mèo giỡn chó,...
"Về rồi à. Bao giờ hai ngươi đi núi Diệu Cảm?" Hồ Bảy Chín hỏi. Cô ta nghĩ rồi, chỉ cần không phải đi núi Diệu Cảm thì mình vẫn có thể bám theo ra ngoài chơi.
"Chưa quyết định, nghe nói là để sau." Lan Hà đáp.
"Ò..." Mắt Hồ Bảy Chín dừng trên cái l*иg chim, "Mua chim tước về cho ta hả?"
Lan Hà: "Đây là chim của Tiểu Tống, chỉ ngắm chứ không được ăn."
"Ta đâu nói là muốn ăn." Hồ Bảy Chín lầu bầu, "Cầm đây cho ta chơi mấy ngày, ta chán lắm rồi, bảo ngươi để điện thoại lại cho ta chơi đấu địa chủ mà ngươi không chịu."
Lan Hà: "Ta sợ cô lấy điện thoại ta nạp tiền chơi game thì sẽ khó hoàn tiền. Tin thời sự bảo trẻ vị thành niên nạp tiền lung tung có thể hoàn tiền cho, chứ chưa nói một bà cô trăm tuổi có thể hoàn tiền cho."
Hồ Bảy Chín: "..."
Hồ Bảy Chín: "Vậy đưa con chim tước kia cho ta chơi!"
Lan Hà nhìn Tống Phù Đàn.
Tống Phù Đàn hỏi: "Cô biết nuôi linh tước à?"
Hồ Bảy Chín chẳng nói chẳng rằng, chỉ vỗ ngực ra vẻ rất tự tin. Lan Hà nghĩ bụng, không hổ là Hồ Môn ở Bắc Kinh, còn biết nuôi cả chim chóc.
"Vậy cô nuôi vài ngày đi, nó biết tang khẩu đấy, cẩn thận." Tống Phù Đàn đưa sang Lan Hà.
Hồ Bảy Chín vươn tay vén rèm: "Gì cơ..."
Con chim kia hót với cô ta: "Đi chết đi..."
Hồ Bảy Chín: "..."
Hồ Bảy Chín: "Chống mắt lên mà xem ta sửa lại cho ngươi!"
"Vậy lần sau ghi hình tôi sẽ đem đến cho anh." Lan Hà xuống xe, vẫy tay với Tống Phù Đàn, "Gặp sau nha."
"... Gặp sau." Tống Phù Đàn cũng vẫy tay. Giờ nói ra hai chữ này nghe cực kì ý nghĩa.
Tự đáy lòng Lan Hà cũng nghĩ, quả là một lời tạm biệt tốt đẹp. Lời tạm biệt ngày xưa là không biết bao giờ mới gặp lại, còn tạm biệt hiện nay lại tức là sẽ có thêm nhiều lần gặp lại nữa.
Lan Hà xách l*иg chim và dẫn Hồ Bảy Chín vào thang máy, bên ngoài có người hô, anh vội nhấn nút mở.
"Cảm ơn nhé." Là một người không biết chuyển vào sống tự bao giờ, dắt một con chó Alaska vào. Alaska là giống chó kéo xe trượt tuyết, hình thể rất lớn, vừa vào thang máy cái là phấn khích ngửi Lan Hà và l*иg chim của anh.
"Xin lỗi, cậu đừng sợ, nó nhiệt tình quá thôi..." Chủ nhân kéo chó sang một bên, chó ta không vui, bắt đầu vùng vẫy.
"Không sao, tôi không sợ chó." Lan Hà còn giơ tay ra xoa đầu con Alaska.
Hồ Bảy Chín lườm con Alaska.
"Oẳng oẳng..." Con Alaska rên ư ử, sợ sệt ngồi xổm về chỗ chủ, dụi đầu lên đùi chủ.
Chủ: "..."
Quái, con chó đần gan dạ này đã mang dáng vẻ này bao giờ...
Anh ta không khỏi hỏi: "Có phải nhà cậu cũng nuôi chó không?"
"Không." Lan Hà liếc Hồ Bảy Chín đang ngồi xổm một cách chán chường bên chân mình, vóc dáng còn nhỏ hơn con Alaska kia. Hồ ly thuộc họ chó thật, nhưng Hồ Bảy Chín từng bực mình do có người xem bọn cô là chó.
Chủ: "Tôi tưởng là nuôi, mà còn là nuôi chó lớn cực kì cừ khôi, chứ không thì nó sẽ không vừa ngửi mùi cậu là sợ thế kia."
Nghe vậy, Hồ Bảy Chín còn dịch sang bên cạnh, con Alaska nghẹn ngào lùi vào trong sâu hơn.
Lan Hà: "..."
... Trông mặt cô ta còn đắc chí lắm cơ, nghe thấy chữ cừ khôi chưa!
Mấy ngày nay, "Yến Kinh tuế thời ký" không ghi hình, Lan Hà bèn ngồi nhà gấp ít đĩnh vàng, làm tí hương, nhưng không phải tiền nuôi mà là để chuẩn bị hóa một thể, hấp dẫn chúng du hồn qua, dặn bọn chúng không được gây rối trong thành phố nữa.
Nhờ Lan Hà và Tống Phù Đàn nhắc cho mà đám âm sai như lão Bạch thông báo xuống, hàng loạt giáo trường tại Bắc Kinh cũng cử người mở pháp hội cỡ lớn mấy ngày liền, ngày đêm tụng kinh văn, thu hút vong hồn đến.
Kể cả Ứng Thiều sống đối diện cũng sẽ tìm cô hồn làm cúng tế tại vùng này với hai sư đệ.
Ngoài gấp đĩnh vàng ra, Lan Hà cũng thực hiện lời hứa, làm một số chuyện trong khả năng của mình – Nhiều hoạt động mà, thành ra anh và các đồng nghiệp đi giữ trật tự bầy quỷ với nhau.
Các pháp sư tại Bắc Kinh cũng có vinh dự được gặp Vô Thường không giống người thường, che mặt quỷ, đầu đội "Đến Cũng Đến Rồi", không thích khói hương thích mỹ thực trong truyền thuyết, có quan hệ khá tốt với một cổ sư Đông Bắc dạo này đang hot.
Và điều quan trọng hơn cả là anh có uy vọng rất cao tại vùng âm phủ Bắc Kinh, nhiều quỷ thể hiện sự sợ hãi trước anh, đến cả những âm sai anh khá quen thân như lão Bạch, Nghiêm Tam cũng rất tôn trọng anh.
Điều này khiến các pháp sư đoán chừng phải chăng dưới kia Lan Hà có "ô dù", cùng lắm là nhà... À không, là trong mộ chẳng thiếu cái gì, đâm ra có cho tiền cũng không muốn mà chỉ muốn ăn, điều kiện nhìn cái là biết ngay.
Về cơ bản, những người ăn cơm âm phủ đều muốn tạo mối quan hệ tốt với địa phủ, bởi vậy họ cực kì ân cần cúng những mỹ thực chốn nhân gian.
Lan Hà thừa cơ thưởng thức hết ẩm thực muôn nơi một lượt, thấy chỗ nào ngon thì ới bọn lão Bạch đến cùng.
Nhờ cơ hội này mà Lan Hà còn làm quen được một số đồng nghiệp, kể cả là âm sai ở địa phủ cùng khu vực, cùng âm ty hay trong miếu Thành Hoàng, trong khi đó giờ anh chỉ tiếp xúc với mỗi lão Bạch, Nghiêm Tam.
"Đêm nay đi Thiên Trường Quán* với nhau đi. Hôm qua họ chuẩn bị bánh bao nhân tôm thủy tinh và cua, ngon số dách!" Lan Hà gọi cả hội âm sai. Cả bọn kề vai sát cánh đi về phía đạo quán Lan Hà kể, đèn l*иg đỏ trong tay nối thành một hàng.
Tuy đám quỷ sai ăn một bữa bằng nhiều bữa no, yêu khói hương hơn đồ ăn, nhưng vẫn rất hào hứng đi thử đồ ngon.
(*Còn có tên sau này là Bạch Vân Quán, xây dựng năm 722 theo sắc lệnh của Đường Huyền Tông. Đời Kim, giặc Khiết Đan phương bắc kéo xuống phương nam đánh phá, Thiên Trường Quán bị hủy hoại nặng nề. Năm 1167 Kim Thế Tông sắc lệnh trùng tu, đặt tên lại là Thập Phương Đại Thiên Trường Quán. Năm 1202, đạo quán bị đốt cháy, Kim Chương Tông ban sắc lệnh trùng tu năm 1203, đổi tên là Thái Cực Điện, rồi lại đổi thành Thái Cực Cung. Đời Nguyên, đạo quán nổi danh kể từ Khưu Xứ Cơ được Thành Cát Tư Hãn quý trọng. Khưu Xứ Cơ về trụ trì Thái Cực Cung năm 1224. Nguyên Thái Tổ ban sắc lệnh tu sửa nơi này và đổi tên thành Trường Xuân Cung. Cuối đời Nguyên, Trường Xuân Cung cũng bị hư hoại trong chiến tranh. Vào những năm Vĩnh Lạc (1403-1424), vua Minh Thành Tổ ban sắc lệnh trùng tu, và đổi tên nơi này thành Bạch Vân Quán năm 1443.) ...
Trình Hải Đông mới làm việc xong, cởi đống thiết bị nặng trình trịch xuống, dán thuốc dán lên phần eo lưng rồi đi về. Căn nhà tuy hẻo lánh nhưng đắt đỏ của anh ta nằm cách địa điểm quay không xa, gọi xe rất phí, có khi không có ai chịu chở, đi bộ lại khá mệt, anh ta cân nhắc xem có thể tìm một chiếc xe đạp chia sẻ* trên đường không.
(*Hệ thống chia sẻ xe đạp, chương trình xe đạp công cộng hoặc chương trình chia sẻ xe đạp công cộng là một dịch vụ trong đó xe đạp được cung cấp để sử dụng chung cho các cá nhân trên cơ sở ngắn hạn với giá hoặc miễn phí.) Khó lắm mới tìm được, Trình Hải Đông lắc lư đạp trên con đường chẳng có lấy một bóng người hay xe cộ. Với cái thể lực này, anh ta không có hơi sức đâu mà đạp nhanh, chỉ thấy đèn giao thông phía trước chuyển sang màu xanh.
"Khuân gạch hây dô hây, khuân gạch hây dô hây." Trình Hải Đông mới hát hai câu thì thấy đèn giao thông nhảy sang màu đỏ, nghĩ bụng đèn giao thông ở đây được lắp đặt phản khoa học ghê, có tí thời gian như vậy thì làm sao mà đi, may là lúc này không có người hay xe nào.
Nhưng đạp xe về phía trước, Trình Hải Đông mới phát hiện đó không phải đèn đỏ... Không đúng, là đèn đỏ đấy, nhưng là một cái đèn l*иg đỏ, trên đèn l*иg còn có chữ: Âm tào địa phủ.
"... Chời **." Trình Hải Đông run bắn, khi dũng khí dần tụt xuống thì anh ta cũng nhìn thấy sau ánh đèn đỏ còn có hơn mười ngọn đèn đỏ đang bay lơ lửng. Tập trung nhìn kĩ, người cầm đèn l*иg rõ là cả một đoàn quỷ sai hoặc mặc đồ trắng hoặc đồ đen và thi thoảng còn có màu xanh lam!
Đối lập với họ là chữ trên đèn l*иg, có cái là âm tào địa phủ, có cái là âm ty Đông Nhạc, còn có cái là miếu Đô Thành Hoàng...
Đây không phải lần đầu Trình Hải Đông gặp quỷ. Anh ta nuốt nước miếng, muốn cố gắng giữ bình tĩnh, học tập cậu bạn Lan Hà của anh ta. Tiếc thay, phản ứng sinh lý không che giấu được, hai chân run bần bật, nhũn như chi chi không đạp nổi xe, suýt nữa thì cả người cả xe ngã xuống đất.
Tiếng lọc cọc cũng thu hút các âm sai. Chúng trưng bản mặt người chết nhìn qua, Trình Hải Đông cứng người.
Đúng lúc này, giữa đám âm sai có một con quỷ bay ra, che mặt, trên mũ viết "Đến Cũng Đến Rồi" bay đến trước mặt Trình Hải Đông.
Chẳng mấy mà Trình Hải Đông nhận ra, đây chẳng phải là ngài Vô Thường đã cứu mình một lần đấy ư.
Cái đền đệt, mình không hổ là người được trời chọn! Trình Hải Đông nghĩ thầm.
"Ngài Lam*, là tôi đây!"
"Biết là anh rồi." Lan Hà nói.
(*Ở chương 1 tôi quên chú thích. Lúc đó lão Bạch giới thiệu "ngài Lan", chữ Lan trong họ Lan Hà là |lán| trong khi chữ Lam trong xanh lam cũng là |lán| nên Trình Hải Đông nghĩ nhầm.) Đã một thời gian rồi anh không gặp Trình Hải Đông bởi ai cũng bận cả, nào ngờ lại chạm mặt nhau tại đây, ban đầu xem như không thấy đã đành, ai ngờ Trình Hải Đông còn gây động tĩnh, "Thấy âm sai đi ngang qua mà anh còn muốn thu hút chúng ta à?"
Trình Hải Đông lí nhí: "Bất cẩn thôi..."
"Ừ, nể mặt từng có duyên gặp nhau một lần, anh hãy đi mau đi, chứ nếu đυ.ng độ với mấy anh em của ta thì khi về sẽ gặp xui xẻo đấy." Lan Hà thúc giục. Người sống tiếp xúc với âm sai, xông tới thì hầu hết đều gặp xui rủi, huống chi số lượng còn nhiều như thế này.
"Cảm ơn ngài." Trình Hải Đông gãi đầu, "Đúng rồi, dạo này hình như Bắc Kinh có rất nhiều pháp hội lớn, các ngài cũng bận vì chuyện này sao?"
Lan Hà sững người, xem ra vẫn có dân chúng chú ý tới chuyện khác thường tại các pháp hội, nhưng không cần thiết phải nói chuyện này cho Trình Hải Đông hay, miễn làm anh ta sợ. Bởi vậy, anh bắt chước dáng điệu của lão Bạch, lạnh lùng cất lời: "Nhiều người sẵn sàng tiêu tiền cúng bái lắm, có gì mà lạ."
"Ừm... Chỉ là tôi chưa bao giờ thấy nhiều âm sai tụ tập với nhau như vậy." Thật ra cũng mới chỉ gặp âm sai lần thứ hai, nhưng trong truyền thuyết đâu có trường hợp này.
Trình Hải Đông cứ có cảm giác mình là đứa con được trời chọn, tại sao NPC không tiết lộ tí thông tin đi, không có chuyện lớn gì xảy ra thật chứ?
Lan Hà: "Anh nghĩ nhiều rồi, hôm nay chúng ta muốn lập hội đi lên núi."
Trình Hải Đông: "..."
Lan Hà: "Đi đi, đừng quay đầu lại."
Chân Trình Hải Đông hãy còn nhũn như chi chi, đạp xe đi về phía trước, nhưng miệng vẫn lẩm bẩm nhắc mãi: "Vô Thường cũng lập hội đi leo núi à..."
...
Các nơi ở Bắc Kinh mở pháp hội lớn, quả thật có một số người bao gồm Trình Hải Đông chú ý tới và loáng thoáng nhận ra dạo gần đây chuyện ma quái truyền tai ở Bắc Kinh cũng nhiều lên, trước đó chuông chùa Giác Tuệ còn vang lên một lần, phải chăng nơi đây sẽ...
Nhưng đối với đa số mà nói, suy đoán này cũng chỉ là lời đồn kì lạ nghe cho vui thôi. Không phải ai cũng số con rệp đến độ bắt gặp cả một đám âm sai lập hội đi băng qua đường cái đâu.
Hôm đó, Lan Hà có hẹn đi đến phòng làm việc của Tống Khởi Vân để tìm Tống Phù Đàn, trước khi đi định dặn Hồ Bảy Chín và Y Bình ở nhà cho ngoan theo thói quen. Anh chẳng lo gì về con chim kia, Hồ Bảy Chín chăm nó rất tốt, chủ yếu là dặn Hồ Bảy Chín đừng trộm kính của Y Bình, Y Bình cũng không được tổn thương trái tim Hồ Bảy Chín...
Do tính chất công việc nên đến chính Tống Khởi Vân một năm còn chẳng ở nơi làm việc là cái phòng làm việc này nhiều, Tống Phù Đàn cũng vậy.
Lúc Lan Hà đi vào văn phòng thì chỉ có mỗi Tống Phù Đàn bên trong.
"Đạo diễn Tống vẫn chưa tới hả? Tôi tưởng tôi đến muộn chứ." Lan Hà nhìn thấy hắn bèn thở phào. Dẫu đây không phải lần đầu gặp Tống Khởi Vân, nhưng bàn kịch bản là một chuyện rất đặc biệt, lòng vẫn hơi căng thẳng.
Tống Phù Đàn nhìn Lan Hà ló đầu vào như thú con, còn lon ton chạy vào, mắt toát lên ý cười, "Tôi ở đây đợi em."
"Để thầy Huyền Quang đợi lâu rồi." Bình thường ở dưới âm phủ, Lan Hà hoạt bát hơn, mà Tống Phù Đàn là người sống duy nhất biết thân phận của anh, do vậy mà ở trước mặt hắn, anh cũng thường hay thể hiện ra.
Anh đưa lí lịch trích ngang tới với vẻ đùa vui, tự giới thiệu: "Tôi là Tiểu Lai thuộc âm ty Đông Nhạc, năm nay 250 tuổi, sở trường là câu hồn, gấp giấy, ẩu đả,..."
Tống Phù Đàn cũng hùa theo: "Vậy em có ước mơ gì?"
Lan Hà: "Muốn một ngày đến Đông Nhạc ngắm nghía..."
Tống Phù Đàn: "..."
Lan Hà: "Phụt ha ha ha ha ha ha!"
Tống Phù Đàn cũng bật cười: "Em chưa bao giờ đến Đông Nhạc thật à?"
Em – một Tiểu Lai thuộc âm ty Đông Nhạc – mà lại có ước mơ là đi Đông Nhạc. Tống Phù Đàn ra sức xoa đầu Lan Hà.
"Thật mà, tôi mới sực nhớ ra là tôi chưa đi Đông Nhạc bao giờ, kể cả là dưới âm phủ hay trên dương gian." Lan Hà mỉm cười, thật ra có cơ hội thì anh rất muốn đi ngó thử.
Vả lại, nghe đồn thầy Huyền Quang không thích ra ngoài, không biết có hứng đi du lịch không...
Thật ra chúng mình có thể đi cùng đấy. Tim Tống Phù Đàn nổi trống, nhưng dạo này Lan Hà cũng bận...
Lúc này, Tống Khởi Vân đẩy cửa vào, "Lan Hà đến rồi đấy à."
Lan Hà lập tức đứng dậy, "Đạo diễn Tống."
"Không sao, cháu cứ ngồi đi, sao căng thẳng thế." Tống Khởi Vân nói bằng giọng rất hiền hòa, "Thả lỏng đi nào, không sao cả, chúng ta đến đọc kịch bản thôi mà. Bộ phim này vẫn chưa chính thức bước vào giai đoạn chuẩn bị, chưa quyết định cái gì cả. Hơn nữa, bác không biết Tống Phù Đàn đã kể cho cháu chưa, mẫu vai này khá là khó tìm, nhưng vừa khéo là cực kì hợp với cháu, nên cứ thả lỏng đi."
Giờ không phải giai đoạn tuyển vai, mà là bởi vì sự đặc biệt của bộ phim lần này – Chỉ khi quyết định xong Tiểu Lai thì mới có thể tuyển những vai khác.
Lan Hà nhìn Tống Phù Đàn, anh nhớ Tống Phù Đàn cũng từng nói vai diễn này rất hợp anh, "Vâng... Cháu chỉ hơi lo là mình không thể đảm nhận thôi ạ."
"Bác lại không nghĩ như vậy." Tống Khởi Vân cười tủm tỉm, "Bác thấy cháu rất giống Tiểu Lai!"
Lan Hà ngớ người, "Hả?"
Tống Khởi Vân: "Ờm, Tiểu Lai là tên của vai chính, bác nghĩ khí chất của cháu rất giống vai này..."
Lan Hà: "..."
Tiểu Lai? Lan Hà mờ mịt quay đầu nhìn bèn thấy Tống Phù Đàn nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, không nhìn thấy mặt, song Lan Hà có cảm giác mãnh liệt là có thể hắn đang cười.
Tống Khởi Vân chưa gì đã tiết lộ ra hết: "Ban đầu bảo Tiểu Lai không có má lúm đồng điếu, nhưng sau này Phù Đàn gặp cháu rồi bèn đổi ý, nói là có thể có."
Lan Hà: "..."
Gì mà có thể, từ đầu đã có rồi!
Lan Hà ngẫm lại, nhỏ giọng hỏi: "Thầy Huyền Quang này, anh chưa kể tôi biết anh viết về Tiểu Lai nhé!"
Tống Phù Đàn ho húng hắng, hiếm khi ngượng: "Tại em bảo muốn tự đọc, chứ lần trước tôi đã muốn nói cho em biết rồi."
Lan Hà ngẩn ra. Sau phút giây kinh ngạc, bây giờ anh chỉ muốn bật cười. Tiểu Tống lấy anh làm hình mẫu cho vai chính! Thậm chí còn dùng thẳng biệt hiệu Tiểu Lai, thảo nào lại bảo vai này rất hợp với anh.
Có lẽ ngay từ đầu khi chắp bút, hắn không biết anh còn sống. Sau khi mình xuất hồn bèn trở thành nhân vật dưới ngòi bút của Huyền Quang, ngẫm lại thì chuyện này tuyệt vời khôn tả.
Vậy Tống Phù Đàn lấy mình làm mẫu là bởi thuở đầu mình đã để lại ấn tượng sâu sắc cho anh ấy sao...
Tống Khởi Vân hoàn toàn không biết gì cả, ông đang cúi đầu tìm kịch bản đã in ra, chỉ nghe cả hai thì thầm với nhau, tìm xong bèn giới thiệu: "Họa sĩ La Sính – một trong "Dương Châu bát quái" – được xưng tụng sở hữu năm phần nhân tài, năm phần quỷ tài, am hiểu nhất là vẽ quỷ. Ông từng vẽ một bức tranh tên là Quỷ Thú đồ. Nhân vật chính trong câu chuyện tức Tiểu Lai vô tình bước vào thế giới Quỷ Thú đồ, đi vào âm phủ, trải qua rất nhiều chuyện quỷ quái."
Viết về quỷ mà lại phản ánh nhân gian. Quỷ cũng giống người, mà con người duy nhất lại có cách hành xử giống quỷ trong cách nhìn của loài người, hoạt bát và xuất chúng, thậm chí là phá cách.
Tống Khởi Vân đưa kịch bản vào tay Lan Hà, liếc sang Tống Phù Đàn, lấy làm lạ mà hỏi: "Con cười ngu chuyện gì đấy?"
Tống Phù Đàn: "..."
Tống Khởi Vân chỉ nói quá lên thôi, nhưng ông cứ có cảm giác hôm nay tần suất con trai cười cao hơn lúc thường nhiều, tìm được Tiểu Lai mà vui đến thế à?
Tống Phù Đàn lắc đầu nguầy nguậy, những ngại ngùng vụn vặt dưới đáy lòng cũng bay đi, nhìn Lan Hà chằm chằm, anh đã mở kịch bản ra rồi.
Lan Hà cầm kịch bản đọc kĩ. Khi anh đọc đến đoạn Tiểu Lai lên sàn, thời gian anh dừng lại dài hơn, ngón tay cầm góc giấy bất giác siết lại.
Trong lời tả của Tống Phù Đàn, một Tiểu Lai đứng dưới ánh ban mai làm Lan Hà đọc mà chẳng hiểu sao tim mình càng đập càng nhanh. Tác giả dùng tay để bộc bạch, vậy anh đang tiếp cận đến thế giới trong lòng Tống Phù Đàn ư...
Lan Hà liếc Tống Phù Đàn thật nhanh, cả hắn lẫn Tống Khởi Vân đều đang nhìn anh. "Sao? Cháu thấy Tiểu Lai thế nào?"
Trước mặt Tống Phù Đàn, Lan Hà xấu hổ, "Cháu đọc đến đoạn cậu ấy xuất hiện rồi, thấy cũng được ạ..."
Tống Khởi Vân nói ngay: "Sao lại "cũng được"? Lan Hà à, bác rất mong đợi ở cháu, cháu hãy nghĩ lại cho kĩ xem, Tiểu Lai của bọn bác cực kì tuyệt vời luôn ấy chứ! Cháu phải ôm tâm trạng này mà đọc để cảm nhận ý đồ của biên kịch, cảm nhận điểm đáng yêu của cậu ấy!"
Tống Phù Đàn: "..."
Lan Hà: "..."
*Chú thích:
Ở khu vực Dương Châu, Trung Quốc giữa thời nhà Thanh có một nhóm các nhà thư họa tự xưng danh là Dương Châu Bát Quái; họ còn có một tên gọi khác là Dương Châu Họa Phái.
La Sính vẽ về con người, sự vật, tượng Phật, núi sông, hoa quả, mai, lan, trúc v.v. Ngoài ra ông còn có một tập ảnh "Quỷ thú đồ", vẽ các hình dáng xấu xí của ma quỷ, trông vô cùng ấn tượng. Thực ra, ông muốn mô tả một góc xã hội đen tối thời bấy giờ, thông qua hình dáng những con quỷ thú đội lốt người.