- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Linh Dị
- Sau Khi Làm Tài Xế Xe Buýt Vong Linh, Tôi Trở Thành Khách Quen Cục Cảnh Sát
- Chương 83: Phiên ngoại 4: Khi khả năng được chia sẻ
Sau Khi Làm Tài Xế Xe Buýt Vong Linh, Tôi Trở Thành Khách Quen Cục Cảnh Sát
Chương 83: Phiên ngoại 4: Khi khả năng được chia sẻ
Vụ án diệt môn nhà họ Tiền (phần 1)
Edit: Phụng
Chuyến đi hai ngày hai đêm tại biệt thự suối nước nóng, Thẩm Hoài hầu như không còn nhớ rõ nữa. Cậu chỉ nhớ mơ hồ rằng mình đã ngâm suối hai lần, còn lại hầu hết thời gian đều ở trong phòng, chính xác hơn là ở trên chiếc giường lớn, ghế sofa, bàn trà... và nhiều nơi khác.
Cậu chưa bao giờ nghĩ một người có thể trở thành "thú" như thế.
Cuối cùng, Thẩm Hoài phải dựa lưng vào ghế phụ, tay ôm eo, để được đưa về nhà. Sau khi về, cậu nghỉ ngơi suốt một ngày mới đến đồn cảnh sát để xem xét hồ sơ và xử lý những vụ án chưa giải quyết.
Đêm đó, vào khoảng hai giờ sáng, Thẩm Hoài ngáp dài, chuẩn bị đến trạm vong linh ở phố Lưu Lão. Dù gì thì cậu cũng đã "bỏ rơi" đám vong linh kia hai, ba đêm rồi... Bỏ rơi mãi mà dần dần thành thói quen. Chu Đảng kiên quyết muốn đi cùng, không chút mệt mỏi dù đã tối muộn.
Khi Thẩm Hoài lái chiếc xe buýt vong linh đến khu chung cư của Chu Đảng, cậu đã thấy Chu Đảng đứng ở cổng, bên cạnh một chiếc Mercedes trắng.
Thẩm Hoài dừng xe, nhưng thấy Chu Đảng tròn mắt, khuôn mặt thường ngày điềm tĩnh giờ lại hiện lên chút ngạc nhiên. Khi Thẩm Hoài tiến lại gần, anh ta nói: “... Chiếc xe này, anh có thể nhìn thấy.”
Trước đây anh ấy không nhìn thấy được, sao bây giờ lại thấy? Chẳng lẽ vì họ đã có sự "giao tiếp" sâu sắc với nhau?
"Hử?" Thẩm Hoài ngạc nhiên, quay lại nhìn chiếc xe buýt số 22 phía sau, tò mò: "Anh thấy rồi à? Thử xem có lên được không."
Quả nhiên Chu Đảng cũng có thể bước lên xe.
"Kỳ lạ thật, vậy là khả năng của chúng ta có thể chia sẻ được à?" Thẩm Hoài không hiểu nổi, nhưng cũng không bận tâm nhiều về chuyện này, thay vào đó cậu cảm thấy khá vui vẻ. "Thế thì anh cũng khỏi cần lái xe nữa, đi luôn chiếc này cho tiện."
Chu Đảng cũng vui vẻ đồng ý, nhưng vừa ngồi lên xe anh đã không kìm được mà nắm chặt tay cầm, giọng nói phát ra qua kẽ răng: “Em... bình thường cũng lái nhanh thế này à?”
Xe chạy nhanh đến mức anh không thể nhìn rõ các tòa nhà bên đường, chỉ cảm thấy Thẩm Hoài lái quá hung hăng, phóng như bay giữa dòng xe cộ.
Dù biết rằng xe của cõi âm và cõi dương sẽ không va chạm, nhưng tim anh vẫn không khỏi nhảy lên thót một cái.
“Ồ, quên mất còn có anh nữa…” Thẩm Hoài khẽ nhả ga, giữ tốc độ ở mức 120 km/h, vừa ngượng ngùng cười: “Chỉ là thi thoảng thôi, hôm nay hứng chí nên chạy nhanh thế.”
Nhưng Chu Đảng chẳng tin lấy một chữ.
Hai người lái xe vừa đi vừa trò chuyện đôi chút. Thẩm Hoài nói: "Anh ngày nào cũng dậy lúc bảy giờ, cứ thế này thì dễ mệt chết lắm, không cần phải theo em đâu."
“Em đi ngủ lúc bốn, năm giờ sáng là vì em dậy lúc mười một, mười hai giờ trưa. Mỗi ngày em đều đảm bảo ngủ đủ tám tiếng, anh đừng hủy hoại sức khỏe của mình.”
Dù biết rằng các cặp đôi thường muốn quấn quýt nhau cả ngày không rời, nhưng sức khỏe vẫn phải đặt lên hàng đầu.
Chu Đảng nhìn cậu với ánh mắt uất ức: “Nhớ em, không ngủ được.”
Thẩm Hoài: "…Gì cơ?!"
Câu nói ấy khiến cậu không kìm được mà lại đạp ga, phóng nhanh thêm một đoạn. Tuy nhiên, Thẩm Hoài cũng hiểu được phần nào.
"Em hiểu rồi, mới được khai sáng… Khụ, đã biết là anh không có ý tốt từ đầu."
Chu Đảng: "Anh còn oan hơn cả Đậu Nga."
Thẩm Hoài không tin: "Anh dám nói là anh không có ý đồ xấu nào khác sao?"
Chu Đảng: "Anh không dám."
"Chậc, đàn ông đúng là như vậy." Thẩm Hoài cười, lẩm bẩm vài câu, rồi nhìn sang người đàn ông ngồi ghế phụ, hỏi: "Anh sống ở nhà một phòng hay hai phòng?"
Cậu đang suy nghĩ về việc chuyển đến ở chung với Chu Đảng, hoặc là để Chu Đảng chuyển đến căn hộ của cậu... Nhưng nghĩ lại, căn hộ của cậu có vẻ hơi nhỏ, hai người đàn ông sống chung có thể sẽ chật chội.
"Hai phòng ngủ một phòng khách, hai phòng vệ sinh!" Chu Đảng đáp nhanh, "Anh cũng đang trao đổi với cố vấn bất động sản về nhà mới, cuối năm chắc sẽ mua được. Nhưng vì là nhà thô nên sẽ cần thời gian để hoàn thiện nội thất."
Thẩm Hoài không quan tâm lắm: "Không sao, chỉ là khu Vũ Đồng Viên hơi xa, nếu không chúng ta có thể sống ở đó cho tiện."
Chu Đảng rõ ràng đã sẵn sàng cho bước tiếp theo, liền hỏi thêm: "Vậy... khi nào em chuyển qua?"
"Ngày mai sau khi tan làm đi, em sẽ về nhà nói chuyện với bà Thẩm một chút." Thẩm Hoài liếc nhìn Chu Đảng, người không giấu nổi niềm vui toát ra từ mọi cử chỉ, khiến cậu lại không nhịn được mà "chậc" thêm một tiếng.
Khi đến trạm vong linh ở phố Lưu Lão, Thẩm Hoài chỉ thị Chu Đảng giữ trật tự, trong khi cậu lần lượt hỏi các vong linh về nguyên nhân cái chết của họ. Không biết có phải vì người dân Hải Thành đã quen với việc có "xe buýt vong linh" hay không, nhưng số vụ án gϊếŧ người đã giảm rõ rệt.
Thật đáng mừng.
Ngày hôm sau, với tinh thần làm việc đầy nhiệt huyết, Thẩm Hoài tập trung kiểm tra hồ sơ các vụ án chưa giải quyết. Trong tay cậu là một hồ sơ về vụ án gϊếŧ người hàng loạt, với rất ít thông tin. Vụ này Thẩm Hoài chỉ từng nghe nói qua.
Đây là một vụ thảm sát toàn gia, xảy ra cách đây 21 năm, nạn nhân là một gia đình họ Tiền ở thôn Tiền Loan, Hải Thành. Cả gia đình gồm ông bà, bố mẹ và một bé gái sáu tuổi đều bị sát hại dã man bằng rìu tại nhà.
Lý do mà vụ án tưởng chừng đơn giản này lại trở thành án treo cũng khá rõ ràng:
Thứ nhất, hung khí – một chiếc rìu – bị vứt lại trong sân, và chỉ có dấu vân tay của ba người, ông Tiền, bà Tiền và Tiền Phú Quý, đều là nạn nhân.
Không lẽ họ tự chặt chết nhau rồi tự sát sao?
Thứ hai, gia đình Tiền Phú Quý sống dưới chân núi, gần núi Hải Thanh, nơi mà các hộ gia đình sống rất xa nhau. Phải mất gần 20 phút đi bộ mới có thể đến nhà hàng xóm, vì vậy mọi người cũng ít qua lại. Gia đình Tiền Phú Quý bị thảm sát đến một ngày rưỡi sau mới có người phát hiện và báo cảnh sát. Lúc đó, hầu hết các bằng chứng đã bị hủy sạch.
Thứ ba, thôn Tiền Loan dân cư thưa thớt, chỉ có hơn hai mươi hộ gia đình. Những hộ này không có ai thù hằn gì với gia đình Tiền Phú Quý, thậm chí họ còn hiếm khi cãi vã, nếu có cũng chỉ là những lời tranh cãi nhỏ nhặt. Sau khi kiểm tra mối quan hệ, cảnh sát không tìm ra được bất kỳ ai có hiềm khích với gia đình Tiền Phú Quý. Họ là một gia đình làm nông và lao động chân tay để kiếm sống, hầu như không có tranh chấp với ai.
Sau hơn một tháng điều tra, cảnh sát thời điểm đó tạm thời xếp vụ án này vào danh mục án treo.
Sau khi đọc xong hồ sơ, Thẩm Hoài tiếp tục thống kê thông tin và vẽ sơ đồ tư duy về vụ án mạng. Sau đó, cậu quay sang Chu Đảng: "Anh có biết về vụ án thảm sát gia đình ở thôn Tiền Loan không? Nếu hôm nay không có việc gì, em muốn đến đó xem thực tế."
Chu Đảng nhìn qua đống hồ sơ đang chờ xử lý, gật đầu đồng ý và báo cáo với lãnh đạo cấp trên.
Lãnh đạo đồn cảnh sát rất ủng hộ việc họ muốn phá án treo, vì mỗi lần phá được một vụ án, độ tin cậy của đồn lại tăng thêm phần nào.
Sau khi ăn trưa, Chu Đảng lái xe chở Thẩm Hoài đến thôn Tiền Loan. Khi đến nơi, Thẩm Hoài bỗng kêu lên: "Em nhớ là thôn Thất Lý Loan cũng nằm ở phía sau núi Hải Thanh."
Thẩm Hoài vuốt cằm suy nghĩ: "Hai ngôi làng này cách nhau xa không?"
Chu Đảng đáp: "Về khoảng cách thẳng thì không xa lắm."
Dù cả hai ngôi làng đều nằm dưới chân núi Hải Thanh, nhưng một làng ở phía nam, còn làng kia ở phía bắc. Muốn lái xe phải vòng qua nửa ngọn núi, còn đi bộ thì cũng phải băng qua phần lớn chân núi. Tuy khoảng cách theo đường thẳng không xa, nhưng không thể đi thẳng qua được, vì trong rừng rậm chẳng biết có những gì.
Sáu năm trước, núi Hải Thanh được đưa vào danh sách các điểm du lịch của Hải Thành, nên dưới chân núi thường xuyên có khách du lịch đến chơi. Do đó, thôn Tiền Loan cũng dần chuyển sang phát triển du lịch, mở ra các dịch vụ như nhà nghỉ, quán ăn dân dã và hướng dẫn viên du lịch, hoàn toàn khác với những bức ảnh cũ đã ngả màu trong hồ sơ.
Không biết có phải vì gia đình Tiền Phú Quý từng xảy ra vụ thảm sát nên người trong thôn có phần kiêng kị hay vì lý do nào khác, mà giờ đây các hộ dân trong thôn Tiền Loan sống gần nhau hơn, nhà cửa đều đã được sửa sang lại. Tuy nhiên, ngôi nhà của gia đình Tiền Phú Quý vẫn giữ nguyên hiện trạng, nằm cô lập ở chân núi, không có hàng xóm xung quanh, tạo thành một vùng trống.
Tuy vậy, ban quản lý thôn đã có đầu óc kinh doanh, dựng hẳn một tấm bia đá trước cửa nhà Tiền Phú Quý, lấy danh nghĩa “ngôi nhà ma” để thu hút khách du lịch đến khám phá. Nghe đâu việc kinh doanh khá khẩm.
Thẩm Hoài còn thấy vài ba du khách đang đi dọc theo con đường bê tông phía trước, một chiếc xe buýt du lịch đậu trước sân nhà của một hộ dân ở cổng làng. Chỉ tính sơ qua, một ngày cũng có khoảng ba, bốn chục lượt khách, mang lại một chút thu nhập cho thôn.
Xe dừng trước cửa nhà Tiền Phú Quý, Thẩm Hoài và Chu Đảng xuống xe, thấy một cặp đôi đội mũ len vàng đang chuẩn bị vào nhà. Từ xa, họ còn nghe được tiếng cô gái làm nũng: "Em sợ quá."
Thẩm Hoài cảm thấy có chút khó chịu trong lòng: "Căn nhà này mà lại biến thành "ngôi nhà ma" à."
Chu Đảng vòng tay qua vai cậu, dẫn vào bên trong: "Chắc là manh mối cũng bị phá hủy gần hết rồi."
Ngôi nhà của Tiền Phú Quý giờ đã trở thành một điểm du lịch, những du khách ưa mạo hiểm chắc chắn sẽ không bỏ qua. Qua nhiều năm, với bao lượt người ra vào, dấu chân qua lại, cùng việc bảo trì và dọn dẹp, hy vọng tìm được chứng cứ của 20 năm trước gần như là không tưởng.
Nhưng họ vẫn không bỏ qua bất cứ cơ hội nào, tiếp tục vào nhà xem xét xung quanh.
Ngôi nhà của Tiền Phú Quý là một căn nhà hai tầng tự xây, trước cửa có một sân vườn với hàng rào gỗ. Tuy nhiên, hàng rào đã mục nát từ lâu, chỉ còn lại phần khung dựng dọc hai bên sân. Lớp vữa ngoài tường đã bong tróc, để lộ phần xi măng và gạch đỏ bên trong. Bên phía tây nhà, cây thường xuân bò kín cả bức tường, nhưng vì mùa đông đã tới nên chỉ còn lại những cành khô vàng úa, đan xen thành một mạng lưới dày đặc.
Cổng vào rất sạch sẽ, như thể đã được ai đó dọn dẹp cẩn thận. Tuy có mạng nhện, nhưng không hề có lớp bụi dày khiến người ta khó chịu.
Thẩm Hoài và Chu Đảng chia nhau ra hành động, Thẩm Hoài đi lên tầng hai, còn Chu Đảng ở lại tầng một.
Cầu thang được lát bằng gạch đá, trên đó có những đốm nâu đen lốm đốm, trông giống như những chiếc đinh gỉ sét. Thẩm Hoài cúi người xuống ở bậc cầu thang, dùng ngón tay chà mạnh, trên tay cậu dính lại một ít bột màu nâu đen pha lẫn đỏ. Cậu đưa lên mũi ngửi, rồi cẩn thận nếm thử một chút... máu gà.
Máu gà sao?
Cậu nghi hoặc, theo lý mà nói, thôn Tiền Loan đã được quy hoạch lại để phát triển du lịch từ sáu năm trước, và ngôi nhà hai tầng của Tiền Phú Quý cũng được coi là điểm du lịch “ngôi nhà ma”. Các vết máu nhìn thấy được bằng mắt thường trên sàn nhà và bậc thang rất có thể đã được ban quản lý thôn dùng máu gà để tạo ra nhằm thu hút khách du lịch.
Dù gì gia đình Tiền Phú Quý cũng đã gặp nạn vào năm 2000, tức là cách đây đã 21 năm.
Nhưng…
Máu gà từ sáu năm trước có thể đã bị oxy hóa thành thế này sao?
Thẩm Hoài cảm thấy những vết máu này có vẻ đã tồn tại từ khá lâu, nên cậu liền lấy từ trong túi ra một túi đựng vật chứng trong suốt, cẩn thận dùng chiếc xẻng nhỏ mang theo để cạo một ít và cho vào túi. Mỗi lần gặp vết máu nào khiến cậu cảm thấy không bình thường, cậu lại cạo thêm một ít để làm mẫu vật.
Hành động này khiến cho cặp đôi trẻ đang thận trọng thăm dò ở tầng hai phải tặc lưỡi:
"Anh chàng đẹp trai thế kia mà lại làm chuyện này à?"
"Đây là đang đào đồ kỷ niệm sao?"
Thẩm Hoài: "..."
Cậu ho khẽ hai tiếng, rút một chiếc kẹo mυ"ŧ ra và nhét vào miệng, coi như không nghe thấy gì, tiếp tục xem xét các phòng còn lại.
Theo hồ sơ, Tiền Phú Quý và gia đình bị gϊếŧ trong phòng khách ở tầng một và ngoài sân, ước tính thời gian tử vong là vào giờ ăn trưa, vì vậy cả nhà mới tập trung đông đủ ở tầng một.
Nhưng ở tầng hai, Thẩm Hoài cũng tìm thấy không ít vết máu, chỉ không rõ liệu những vết này có phải do ban quản lý thôn cố ý tạo ra hay không, nên cậu đều thu thập mẫu để mang về đồn giao cho phòng xét nghiệm.
Tầng hai có một phòng ngủ chính, một phòng ngủ phụ, một phòng vệ sinh và một phòng khách. Ngoài những chiếc giường, bàn, ghế gỗ kiểu cũ vẫn giữ được hình dáng ban đầu, những thứ khác đã mục nát không ra hình thù gì.
Thực ra, cũng không có gì đáng xem, căn nhà khá nhỏ, không có chỗ để ngồi, và nếu đi lại mạnh hoặc di chuyển đồ đạc, bụi sẽ tung lên mù mịt, vì thế cặp đôi trẻ nhanh chóng rời đi, trông có vẻ như bị lừa dối.
Thẩm Hoài thì vẫn cẩn thận gõ vào các bề mặt, mở tủ và lục lọi khắp nơi cho đến khi đến phòng ngủ phụ, nơi cậu cúi xuống nhìn vào gầm giường.
Không có lý do đặc biệt nào, chỉ là chiếc giường này được đóng giống hệt chiếc giường hồi nhỏ cậu từng ngủ. Cậu đoán rằng nó có thể đến từ cùng một xưởng mộc. Cậu nhớ rằng gầm giường có một ngăn bí mật, hồi nhỏ cậu thường thích giấu đồ vào đó. Căn phòng này có lẽ là nơi ở của cô bé 6 tuổi lúc đó, vì trên đầu giường còn có một con búp bê nhỏ cỡ bằng một đứa trẻ sơ sinh.
Con búp bê trông mờ mờ, bám đầy bụi, không rõ hình dáng ban đầu, đôi mắt đen láy nhìn thẳng về phía cửa. Cái nhìn đột ngột đó khiến người ta giật mình, như thể có ai đó thực sự đang dõi theo từ bên trong.
Thẩm Hoài khẽ cau mày, tiến lại gần, ngồi xổm xuống để xem xét kỹ hơn. Cảm giác lạ lùng từ ánh mắt con búp bê khiến cậu hơi bất an, nhưng bản tính tò mò và thận trọng của cậu không cho phép bỏ qua bất cứ chi tiết nào, đặc biệt trong một vụ án phức tạp thế này.
Cậu nhẹ nhàng đưa tay phủi bụi trên mặt búp bê, cố gắng tìm hiểu thêm về nó. Khi lớp bụi dần được gạt đi, khuôn mặt của búp bê trở nên rõ ràng hơn, nhưng lại để lộ những dấu vết của thời gian đã ăn mòn nó. Dù vậy, ánh mắt búp bê vẫn đen láy, trong veo, như thể nó đã chứng kiến mọi thứ diễn ra trong căn phòng này.
Thẩm Hoài cảm thấy có điều gì đó không đúng. Cậu kiểm tra kỹ lưỡng con búp bê, lật ngược, lật xuôi, nhưng không tìm thấy điều gì đặc biệt. Tuy nhiên, cảm giác lạ lùng vẫn không rời cậu. Cậu thở dài, đặt lại con búp bê vào chỗ cũ, quyết định tiếp tục tìm kiếm trong phòng để xem còn manh mối nào khác không.
Trong khi đó, cậu không thể rũ bỏ cảm giác rằng có điều gì đó không thể giải thích đang ẩn giấu trong căn nhà này, hoặc thậm chí là ngay trong con búp bê đã bị thời gian lãng quên kia.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Linh Dị
- Sau Khi Làm Tài Xế Xe Buýt Vong Linh, Tôi Trở Thành Khách Quen Cục Cảnh Sát
- Chương 83: Phiên ngoại 4: Khi khả năng được chia sẻ