Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Làm Tài Xế Xe Buýt Vong Linh, Tôi Trở Thành Khách Quen Cục Cảnh Sát

Chương 46: Bạn gái Lưu Lệ Lệ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chồng cũ à?

Edit: Phụng

Chu Thành hiện không có bạn gái, nhưng trước đây anh đã từng có. Dù gì thì anh cũng đã 36 tuổi, ở độ tuổi mà người lớn trong nhà có lẽ đã thúc giục chuyện kết hôn từ lâu.

Nhưng vì Chu Thành đam mê nhϊếp ảnh, suốt cả năm không ở một nơi cố định quá lâu, nên những mối quan hệ anh từng có đều kết thúc trong chia tay—họ không muốn chịu đựng những cuộc tình xa cách như thế.

Lúc này, nghe người phụ trách khu hổ nói, Chu Thành lẩm bẩm: “Chẳng lẽ là bạn gái cũ của tôi? Nhưng không đúng, chúng tôi đã chia tay hơn hai năm rồi.” Hơn nữa, bạn gái cũ lại có thể biết anh vừa chết vì hổ tấn công vào ngày hôm trước, rồi ngay hôm sau đến lấy máy ảnh ư?

Nghĩ thôi đã thấy lạnh cả người.

Thẩm Hoài cũng cảm thấy khả năng là bạn gái cũ không cao. Mặc dù trên mạng thường có những câu chuyện đùa về “bạn trai, bạn gái cũ mong gặp lại nhau lần nữa tại đám tang”, nhưng việc có thể đoán chính xác thời điểm bạn trai cũ qua đời—nghĩ tới thôi cũng đủ đáng sợ.

Vì vậy, Thẩm Hoài quay sang cười với người phụ trách khu hổ, thăm dò hỏi: “Chúng tôi có thể xem đoạn video giám sát khi hai con hổ tấn công người, cùng với đoạn video ngày hôm sau khi người phụ nữ đó đến lấy máy quay không?”

Người phụ trách khu hổ ban đầu cảm thấy yêu cầu của họ khá nhiều, trông như thể đang điều tra một vụ án nào đó. Nhưng nghĩ lại thì cũng đúng—một người trong số họ là cảnh sát hình sự, người kia cũng có vẻ như vậy.

Chỉ là cái dáng vẻ nổi bật với mái tóc bạc trắng kia, trông giống như một nhân viên văn phòng hay trợ lý.

“Cho các anh xem cũng được,” người phụ trách dẫn họ đến phòng giám sát của khu bảo tồn, nhanh chóng yêu cầu nhân viên trích xuất đoạn video giám sát trong hai ngày xảy ra sự cố. Ông ấy ở lại cùng họ khoảng nửa tiếng, thấy họ xem rất chăm chú, liền nói nhỏ: “Các anh cứ xem, tôi phải đi lo chuyện hai con hổ kia.”

Chu Đảng gật gù hai lần, sau khi rời mắt khỏi màn hình giây lát, lại quay trở lại nhìn chăm chú vào đoạn video.

Họ đang xem đoạn video giám sát vào ngày Chu Thành bị tấn công. Thời gian ghi hình hiển thị là khoảng 2 giờ chiều ngày 11 tháng 10. Vào lúc khoảng 12 giờ trưa, hai con hổ đã được cho ăn no. Có thể thấy rõ chúng đang ở trạng thái rất thoải mái, liếʍ móng vuốt và chơi đùa với nhau.

Trên con đường cách đó khoảng một trăm mét, xuất hiện nhiều chiếc xe hơi. Hai con hổ chỉ liếc nhìn chúng trong vài giây rồi lại tiếp tục chơi đùa. Dù sao trong mấy ngày qua, chúng đã thấy nhiều những chiếc hộp di chuyển chậm chạp này, nhưng khi xe tham quan đi qua, chúng mới tò mò nhìn theo, thậm chí có lúc còn bước đến gần xe, nhìn chằm chằm vào con người bên trong qua lớp kính.

Sau khi nhìn xong, chúng tiếp tục bước đi trên con đường, rồi quay lại vùng rừng hoang dã, cách con đường khoảng một trăm mét.

"Chính là đây," Chu Thành nhận ra chiếc SUV màu đen của mình. Được xem lại cảnh mình bị gϊếŧ qua đoạn video giám sát ở khoảng cách gần như thế này thực sự là một trải nghiệm kỳ lạ.

Thẩm Hoài chăm chú quan sát video, không bỏ qua bất kỳ chi tiết nhỏ nào.

Mọi thứ diễn ra đúng như người phụ trách đã nói. Chu Thành xuống xe, loay hoay với máy ảnh và chân máy. Suốt mười phút, hai con hổ không hề có phản ứng bất thường nào với anh ta. Nhưng đột nhiên, hai con hổ như bị kích động, chăm chú nhìn vào Chu Thành, rồi chúng lao tới với tốc độ nhanh như những cái bóng mờ. Trong khi họ vẫn chưa kịp phản ứng, hai con hổ vằn vàng đen đã nhảy bổ vào Chu Thành…

“Khoan đã,” Thẩm Hoài và Chu Đảng đồng loạt lên tiếng, rồi cả hai nhìn nhau, trong ánh mắt đều hiện lên vẻ ngạc nhiên xen lẫn sự ăn ý. Cả hai đều nở nụ cười nhẹ, “Xin hãy tua lại video khoảng hai phút… đúng rồi, ở đây…”

Hai người cùng xem lại lần nữa.

Thẩm Hoài sờ lên mũi mình và nói ra suy đoán của anh: “Khi Chu Thành vừa xuống xe, hai con hổ đã để ý đến động tĩnh của anh ta, nhưng lúc đó chúng không có phản ứng quá khích. Vậy nguyên nhân không phải do việc anh ta xuống xe. Tuy nhiên, trong đoạn video, chúng ta có thể thấy vào lúc 14:36:11, có một cơn gió từ hướng đông nam thổi qua. Cỏ dại gần đó cũng nghiêng rạp xuống, và ngay sau cơn gió đó, hai con hổ mới bất ngờ lao tới tấn công anh ta…”

“Lúc đó anh ta đang ở tư thế ngồi xổm và có thể đã đối mặt trực tiếp với hổ qua ống kính. Mùi hương từ gió mang tới kết hợp với hành động của anh ta đã khiến hổ cảm thấy bị đe dọa, nên theo bản năng, chúng lao tới để loại bỏ mối đe dọa…” Chu Đảng suy nghĩ rồi bổ sung, “Liệu có phải lúc đó trên người Chu Thành có thứ gì mà anh ta không biết, thứ có thể kí©h thí©ɧ hai con hổ không?”

Chu Thành nghe xong thì ngơ ngác, theo bản năng thò tay vào túi áo nơi linh hồn của mình… à, chẳng sờ thấy gì cả.

Thẩm Hoài nghiêng đầu suy nghĩ: “Chắc hẳn không phải là anh cố ý mang theo thứ gì đó, vì dù sao anh cũng là một nhϊếp ảnh gia chuyên nghiệp ngoài trời. Để khiến anh vô tình dính phải thứ gì đó có thể kí©h thí©ɧ động vật hoang dã, có lẽ phải là người rất thân cận với anh.”

Người bình thường cũng không thể tiếp cận anh gần đến vậy.

Hai người phân tích, trong khi các nhân viên giám sát và Chu Thành đứng đó với vẻ mặt ngơ ngác, dường như hiểu được nhưng lại không hiểu gì.

Tại sao cuộc trò chuyện lại chuyển hướng nhanh đến vậy?

Sau một lúc phân tích, Thẩm Hoài và Chu Đảng lại cười nhẹ và hỏi nhân viên: “Chúng tôi muốn xem đoạn video giám sát vào ngày hôm sau, khi người phụ nữ đến lấy thiết bị nhϊếp ảnh của Chu Thành… Điều này có thể chứ?”

Nhân viên gật đầu, nhanh chóng tìm đoạn video liên quan và chiếu cho họ xem.

Vào trưa ngày 12, một phụ nữ khoảng 30 tuổi, ăn mặc giản dị và có vẻ ngoài bình thường, đến khu bảo tồn động vật hoang dã. Cô hỏi thăm nhân viên và sau đó gặp người phụ trách khu hổ.

Từ đoạn video giám sát, không thể nghe rõ họ nói gì, chỉ thấy người phụ nữ lấy điện thoại ra và cho người phụ trách xem thứ gì đó, có lẽ là bức ảnh mà người phụ trách đã nhắc đến trước đó. Sau đó, cô ấy lấy thiết bị nhϊếp ảnh đi.

Thẩm Hoài hơi nghiêng đầu nhìn về phía Chu Thành, muốn biết liệu anh có quen người phụ nữ này hay không. Nhưng Chu Thành suy nghĩ một lúc lâu, rồi ngập ngừng trả lời: “Tôi có chút ấn tượng. Hình như tôi đã từng chụp ảnh chuyên đề cho cô ấy, nhưng chúng tôi không thân thiết.”

Vì có những điều không tiện nói tại đây, họ nhờ nhân viên xuất video giám sát ra rồi rời khu bảo tồn động vật hoang dã. Sau đó, họ tìm một quán ăn Trung Quốc đơn giản, vào phòng riêng nhỏ để tiếp tục suy nghĩ về vụ án.

Lúc này Thẩm Hoài cũng cảm thấy hơi đói bụng, vừa gọi món vừa hỏi thăm khẩu vị của Chu Đảng, rồi quay sang gật đầu với Chu Thành, ra hiệu để anh kể tiếp.

Chu Thành nói: “Tôi đến Hải Thành vào giữa tháng Tám, dự định dành khoảng một tháng rưỡi để chụp những tác phẩm thú vị, đồng thời cũng nghỉ ngơi một chút. Các anh có thể tìm trên Weibo của tôi, các tác phẩm của tôi thường được chia thành ba chuyên đề: Vẻ đẹp thiên nhiên, Vẻ đẹp con người, và Vẻ đẹp kiến trúc.”

“Tôi chụp thiên nhiên nhiều hơn, từ hoa, cỏ đến những loài động vật ăn thịt hung dữ hay những con vật hiền lành, nhỏ bé, tôi đều chụp.”

“Về chuyên đề Vẻ đẹp con người, tôi chụp những người vô tình lọt vào ống kính của mình. Khi đó, người phụ nữ này cũng vô tình lọt vào khung hình. Tôi thích trò chuyện với mọi người, nên buổi chiều hôm đó, chúng tôi nói chuyện rất nhiều, đủ mọi chủ đề trên trời dưới đất.”

“Cô ấy tên là Lưu Lệ Lệ, 29 tuổi, đã từng trải qua một cuộc hôn nhân không mấy vui vẻ và hiện đang độc thân. Tôi nhớ lúc đó cô ấy có vẻ rất tự ti, lời nói khá bi quan, còn đề cập rằng suốt nhiều năm qua cô ấy chưa có được bức ảnh đẹp nào. Vì vậy, tôi đã đặc biệt chụp cho cô ấy một bộ ảnh chân dung, các anh giờ vẫn có thể tìm thấy trên mạng.”

“Ngoài chuyện đó ra, tôi hầu như không còn liên hệ gì với cô ấy nữa. Tôi cũng không hiểu sao cô ấy lại nói mình là bạn gái của tôi.”

Vì Chu Đảng không nhìn thấy linh hồn của Chu Thành và cũng không nghe được tiếng anh ấy nói, nên sau khi Chu Thành kể xong, Thẩm Hoài thường phải diễn đạt lại, chỉnh sửa và truyền đạt lại nội dung cho Chu Đảng nghe, đồng thời đặt ra những câu hỏi của mình.

“Theo như lời Chu Thành, mối quan hệ giữa anh ta và Lưu Lệ Lệ chưa đến hai tháng, và mối quan hệ có vẻ khá tích cực. Hiện tại, chúng ta chưa thể xác định động cơ phạm tội của Lưu Lệ Lệ—hơn nữa, cũng không chắc cô ấy là nghi phạm chính,” Thẩm Hoài suy nghĩ cẩn thận về tình hình hiện tại, nhìn về phía Chu Đảng.

Chu Đảng nhìn sang một bên, hỏi: “Ngoài Lưu Lệ Lệ, trong hai tháng qua, anh đã tiếp xúc nhiều nhất với ai? Ai có cơ hội tiếp cận quần áo của anh? Anh có xảy ra mâu thuẫn hay tranh cãi kịch liệt với ai không? Trong cuộc thi nhϊếp ảnh toàn cầu sắp công bố kết quả, có ai đó ghét anh đến mức cực đoan không?”

Chu Đảng đưa ra một loạt câu hỏi hợp lý dựa trên những suy đoán và thông tin hiện có, sau đó chờ phản hồi từ Thẩm Hoài.

Khi Chu Thành trả lời xong, Thẩm Hoài nói: “Anh ta bảo rằng trong hai tháng qua, anh ấy hầu như không tiếp xúc với người quen, chỉ tham gia hai buổi gặp gỡ bạn bè. Còn người tiếp xúc nhiều nhất thì không có, vì anh ấy rất ít khi về nhà. Trước ngày 11, anh ấy cũng không nhớ rõ ai đã chạm vào quần áo của mình, vì đã gặp rất nhiều người lạ trên đường.”

“Điều quan trọng nhất là anh ấy nói rằng các nhϊếp ảnh gia tham gia cuộc thi toàn cầu đều có tinh thần rộng rãi, ít nhất sẽ không vì vài cuộc cãi vã đơn giản mà tạo ra một vụ thú dữ tấn công người như thế này.”

Hai người nhìn nhau, đồng thời nói: “Vậy vẫn phải bắt đầu điều tra từ Lưu Lệ Lệ.”

Dù sao cô ấy là người đầu tiên xuất hiện tại hiện trường vụ án.



Thông tin về Lưu Lệ Lệ rất dễ tìm. Cuộc sống của cô không hề hạnh phúc.

Lưu Lệ Lệ sinh ra ở một ngôi làng nghèo nàn và nặng tư tưởng trọng nam khinh nữ ở Hải Thành. Cô bỏ học từ khi chưa học hết cấp ba để đi làm kiếm tiền, công việc chủ yếu trong ngành dịch vụ ăn uống. Năm 20 tuổi, cô được gia đình giới thiệu và kết hôn với một đầu bếp bình thường, cả hai sống với nhau hơn ba năm rồi ly hôn.

Trong ba năm đó, hai vợ chồng không có con, điều này gây ra nhiều lời bàn tán từ phía gia đình và hàng xóm. Lưu Lệ Lệ đã đi khám nhiều lần và phát hiện rằng cơ thể cô khó có khả năng mang thai.

Chính vì lý do đó mà hai người ly hôn, và tin tức về việc Lưu Lệ Lệ khó có con lan truyền khắp ngôi làng, khiến cô khó tìm được đối tượng mới. Dù có ý định hẹn hò, cô cũng rất dè dặt và không dám tiến thêm bước nào.

Từ nhỏ, Lưu Lệ Lệ đã chịu ảnh hưởng từ những tư tưởng phong kiến lỗi thời, cho rằng phụ nữ phải có con cái của riêng mình. Cô không biết điều đó có đúng hay không, chỉ biết trách bản thân vì đã không làm được điều đó.

Sợ bị người đời đàm tiếu, Lưu Lệ Lệ chỉ dám về quê vào dịp Tết, còn lại sống một mình trong căn phòng trọ nhỏ ở Hải Thành suốt năm năm. Khi cô 28 tuổi, chồng cũ của cô lại ly hôn.

Vì người vợ mới của anh ta cũng không thể sinh con, hai người cùng đi bệnh viện khám—và phát hiện ra rằng vấn đề thực sự nằm ở người chồng, với chất lượng tϊиɧ ŧяùиɠ rất kém, khó có khả năng thụ thai.

Nhưng vợ hiện tại của chồng cũ Lưu Lệ Lệ lại là người có cá tính mạnh mẽ, quyết đoán, nên đã ngay lập tức ly hôn với anh ta. Điều này khiến anh ta lại bắt đầu nhắm đến Lưu Lệ Lệ, người đã không tái hôn suốt năm năm qua, cho rằng hai người rất xứng đôi và muốn tái hợp.

Lưu Lệ Lệ không đồng ý, nhưng cô cũng không có đủ khả năng để thoát khỏi sự đeo bám của gia đình anh ta. Trong suốt một năm qua, cô sống trong sự buồn phiền vì những rắc rối đó.

Khi gặp Chu Thành, người hòa đồng, nhiệt tình và có ngoại hình cứng cáp, chính là lúc cô vừa trốn thoát khỏi sự đeo bám của chồng cũ. Cô vô tình lọt vào khung hình và nhận được một buổi trò chuyện buổi trưa đầy nắng ấm áp, cũng như một bộ ảnh chân dung được Chu Thành chụp rất công phu.

"Chồng cũ ư?" Thẩm Hoài trầm ngâm, "Bây giờ có thể tra được tung tích của anh ta không?"



Cảnh nhỏ không liên quan:

Thẩm Hoài: Tôi nghe nói cảnh sát hình sự rất khó tìm người yêu vì công việc quá nguy hiểm, bạn đời sẽ không yên tâm.

Chu Đảng: Tôi nghe nói tài xế xe buýt vong linh thích điều tra vụ án cũng khó tìm người yêu, vì cứ nửa đêm hai ba giờ sáng lại ra ngoài, bạn đời cũng không yên tâm.

Chu Đảng (bổ sung): Nhưng tôi có thể cùng cậu ra ngoài điều tra vào ban đêm.

...

Thẩm Hoài (phá đám): Nhưng cậu không lên được xe buýt số 22 đâu.

Chu Đảng: …
« Chương TrướcChương Tiếp »