Chương 45: Nhϊếp ảnh gia Chu Thành

Sao tôi lại không biết mình có bạn gái?

Edit: Phụng

Người nhϊếp ảnh gia chụp hình ngoài trời xuất hiện trên xe buýt với thân thể không hoàn chỉnh tự xưng là Chu Thành, 36 tuổi, là một người đam mê nhϊếp ảnh toàn thời gian.

Việc anh chụp ảnh động vật hoang dã không chỉ là chuyện một, hai lần. Trước đây, anh còn từng vào rừng vào giữa mùa đông để chụp hổ, hay đi đến thảo nguyên châu Phi vào mùa hè để chụp sư tử châu Phi. Những loài động vật hung dữ, anh thích chụp; những nhân vật độc đáo, anh cũng yêu thích. Ngay cả côn trùng và thực vật kỳ lạ, thú vị, anh cũng không bỏ qua.

Khi nói đến chủ đề này, Chu Thành cười đầy tự hào: "Cả căn nhà của tôi đều dán đầy ảnh do tôi chụp. Thỉnh thoảng khi chụp được bức ảnh đẹp, tôi còn đăng lên các trang web thương mại, có khi còn bán được chút tiền."

Mặc dù đã mua nhà ở Hải Thành, nhưng Chu Thành không định cư ở đó. Anh dành ba trăm ngày trong năm để đi khắp các tỉnh thành khác, chụp những điều mà anh cho là thú vị.

Thẩm Hoài không quen biết nhiều nhϊếp ảnh gia, nhưng lần này, khi lái chiếc xe buýt vong linh đưa Chu Thành về nhà, anh mới thực sự hiểu được niềm đam mê chụp ảnh của anh ta. Gã này không chút khách sáo, miệng liên tục lẩm bẩm, đứng ở ghế cuối cùng, tay tạo dáng để tìm ra góc chụp tốt nhất, xuýt xoa: “Chụp từ góc này có thể bao trọn được nửa gương mặt của bạn đang lái xe, với bóng cây loang lổ và đèn đường nhấp nháy hai bên con đường phía trước… Thực sự quá ngầu! Tiếc là giờ máy ảnh không ở trong tay tôi, nếu không đã có thể chụp được mấy tấm ảnh đẹp lắm rồi!”

"Ê, anh bạn đẹp trai, anh đang về nhà phải không? Ngày mai chúng ta đi tìm máy ảnh của tôi nhé, xin anh đấy. Nhất định anh sẽ thích những bức ảnh tôi chụp mà… Thật tiếc là tôi chưa kịp ngắm kỹ bức ảnh chụp con hổ.” Chu Thành nói chuyện một cách tự nhiên và thân thiện. Theo anh, để chụp ảnh ngoài trời cần phải có sự thân thiện như thế, đôi khi gặp những loài động vật nhỏ, chúng còn quanh quẩn bên anh để xem anh chụp ảnh nữa.

Thẩm Hoài đạp ga không giảm tốc, chỉ tò mò hỏi người đàn ông đã chết mà không hề tỏ ra buồn bã chút nào: "Anh nổi tiếng lắm à?"

Cách hỏi với gương mặt vô cảm của anh khiến câu hỏi như thể: “Anh giỏi lắm à, bỏ cái sự kiêu ngạo xuống đi.” Chu Thành húng hắng ho hai tiếng, ngập ngừng, tỏ ra ấm ức: “Chắc vì anh không quan tâm nhϊếp ảnh nên không biết tôi, nhưng nếu anh lên mạng xã hội, anh sẽ tìm thấy tôi, tôi dùng tên "Nhϊếp ảnh gia Chu Thành". Anh có thể thử tìm, có nhiều tác phẩm của tôi lắm.”

Một cái tên giản dị và mộc mạc quá đỗi.

Thẩm Hoài âm thầm phàn nàn trong lòng, sau đó với dáng vẻ một công dân gương mẫu, nghiêm túc trả lời: “Tôi về nhà rồi sẽ xem, giờ đang lái xe mà.”

Chu Thành: "..."

Nhưng anh đang lái xe buýt vong linh đấy.

Hơn nữa, anh còn đạp ga, phóng xe nhanh như vậy!

Tuy nhiên, Chu Thành không dám nói ra, chỉ biết im lặng.

Ba giây sau, anh ta lại bắt đầu lẩm bẩm, vẫn là những lời tiếc nuối về việc bị hổ cắn chết, nhưng điều khiến anh tiếc nhất chính là: danh sách giải thưởng của National Geographic sắp công bố, và một trong những tác phẩm anh gửi dự thi sắp được công khai để các nhϊếp ảnh gia trên toàn thế giới chiêm ngưỡng.

“Tôi còn dự định thưởng thức các tác phẩm của người khác nữa, giờ thì chẳng thấy được gì nữa rồi.”

Giữa những lời lẩm bẩm ấy, Thẩm Hoài khẽ lẻn vào nhà bà Thẩm, rón rén đến nhà bếp xem còn gì ăn không, bởi tối nay anh chẳng ăn được gì mấy. May mắn là dù bà Thẩm không có thói quen để lại thức ăn thừa, ngăn đông tủ lạnh vẫn còn kha khá bánh và thịt.

Anh thả bánh sủi cảo vào nồi luộc từ từ, tranh thủ lấy điện thoại trong túi quần ra tìm kiếm trên Weibo và thật bất ngờ khi tìm thấy tài khoản #Nhϊếp ảnh gia Chu Thành#, anh ta có hơn năm trăm nghìn người theo dõi, là một nhϊếp ảnh gia cực kỳ nổi tiếng, các tác phẩm của anh cũng đã được xuất bản thành vài tập sách ảnh.

Thẩm Hoài xem qua khoảng hai mươi bài đăng về nhϊếp ảnh, dựa lưng vào tường và tò mò hỏi: “Anh đã chụp nhiều ảnh động vật hoang dã như vậy, tại sao lần này lại xảy ra chuyện?”

Anh thực sự rất tò mò, nhưng chắc hẳn không ai có thể ra lệnh cho một con hổ chủ động cắn người, đặc biệt là một con hổ với bản tính hoang dã mạnh mẽ.

Chu Thành cũng không thể giải thích rõ ràng về việc này, anh suy nghĩ một lát rồi nói: “Cách đây vài ngày, khu bảo tồn động vật hoang dã Hải Thành vừa nhập về hai con hổ hoang dã, tôi nhất định muốn đến đó chụp chúng. Chúng tôi có hai lựa chọn: một là ngồi trên xe tham quan của khu bảo tồn, mười mấy người chen chúc trên một chiếc xe; hai là tự lái xe vào, dĩ nhiên tôi chọn cách thứ hai.”

“Tôi đã đến nhiều khu bảo tồn động vật hoang dã rồi, lần này hai con hổ này có thân hình rất lớn, tôi cảm thấy háo hức, đặc biệt chọn khoảng cách tầm một trăm mét để chụp. Lúc đó tôi cách cửa xe chỉ chưa đầy ba mét, ừm...”

Chu Thành vừa nói đến đây, lòng anh như tan nát, vẻ mặt cũng trở nên ủ rũ, theo đà xoa xoa cổ và ngực: "Nói thật là đau lắm. Trước đây xem trên Thế Giới Động Vật thì biết hổ có thể chạy trăm mét chưa đầy năm giây, giờ thì thực sự chứng kiến tận mắt rồi. Cũng tại lúc đó tôi không nghĩ đến việc chạy trốn vào trong xe mà lại theo bản năng muốn bảo vệ máy quay, bây giờ thì tốt rồi…”

Trước đây cũng không phải chưa từng xảy ra sự việc thú dữ tấn công người trong khu bảo tồn động vật hoang dã, nhưng lần này khoảng cách giữa hổ và Chu Thành là trăm mét, tương đối xa mà chúng vẫn chọn rượt đuổi tới… Tính hung hãn này quả là quá mức.

Thẩm Hoài suy nghĩ hồi lâu, tạm thời không nghĩ ra được điều gì, liền nói: “Ngày mai tôi sẽ đi khu bảo tồn động vật hoang dã một chuyến, khi đó sẽ xem thử máy quay của anh còn không.”

Tiện thể hỏi nhân viên xem tình hình lúc đó như thế nào, nếu không có vấn đề gì thì tốt, còn nếu có thì anh lại được bước vào phần anh yêu thích nhất: điều tra vụ án.

“Anh đã từng gây thù chuốc oán với ai chưa?” Trước khi đi ngủ, Thẩm Hoài bất chợt hỏi. Chu Thành, đang co ro trong góc, theo phản xạ lắc đầu, ngạc nhiên đáp: “Chắc là không đâu… tôi vốn là người rất hòa nhã.”

“Ồ, vậy không sao.” Thẩm Hoài lơ mơ gần ngủ thì chợt nhớ ra dường như mình quên điều gì đó, nhưng đầu óc mơ hồ, không nghĩ ra nổi.

Mãi đến trưa hôm sau, sau khi thức dậy và ăn xong bữa trưa, anh mới đột ngột nhớ lại: vài ngày trước Chu Đảng còn hẹn anh đi khu bảo tồn động vật hoang dã, nhưng anh đã từ chối.



Thẩm Hoài hiếm khi cảm thấy cắn rứt lương tâm, trước khi khởi hành vào buổi trưa còn đặc biệt gọi điện cho Chu Đảng báo rằng hôm nay mình sẽ đi khu bảo tồn động vật hoang dã.

Chu Đảng nghe điện thoại, im lặng hai giây rồi hỏi: “Chủ nhật tôi định nghỉ phép để đi cùng cậu…” Cậu không đi, từ chối tôi, vậy mà mới qua một ngày đã nói muốn đi khu bảo tồn.

Hôm nay là thứ Hai, người đi làm vẫn phải đi làm.

Chu Đảng thở dài trong lòng, lau nước mắt vì buồn bã, nhưng vẫn không quên hỏi một câu: “Đi một mình à?”

“Coi như vậy đi, còn có một vong linh.” Thẩm Hoài không nhận ra sự buồn bã của Chu Đảng bên kia điện thoại, thấy anh hỏi như vậy, tưởng rằng chuyện đã qua, nên vui vẻ kể lại ngắn gọn sự việc: “Chuyện lớn như thế này thì tin tức chắc cũng đã có rồi, nhưng hôm qua tôi lên diễn đàn tin đồn và kênh tin tức không thấy thông tin gì hữu ích, vì vậy hôm nay tôi định đến xem trực tiếp một vòng.”

Chu Đảng suy tư vài giây rồi nói: “Chuyện hổ tấn công người đúng là có chút đáng ngờ, hôm nay tôi cũng sẽ đến để tìm hiểu tình hình.”

Thẩm Hoài khẽ cười: “Vậy để tôi lái xe qua đón anh, tôi sẽ chờ trước cửa đồn cảnh sát. Chuyện này tôi cũng cảm thấy có chút kỳ quặc…”

Sau khi hai người gặp nhau, Thẩm Hoài lái xe, còn Chu Đảng ngồi ở ghế phụ và tìm kiếm tin tức về sự việc hổ tấn công người tại khu bảo tồn động vật hoang dã Hải Thành. Vụ việc này hiện vẫn có thể tìm thấy trong các mục từ liên quan, nhưng phần lớn bình luận chỉ toàn những lời phê phán, chưa có ai là nhân chứng trực tiếp ra mặt cung cấp thông tin chi tiết.

Những bình luận ít ỏi của người chứng kiến tại hiện trường đều như sau:

— Khi nghe ai đó hét lên “hổ ăn người!”, tim tôi nhảy dựng. Xe tham quan của chúng tôi vừa đúng ở ngay sau chiếc xe màu đen đó, chỉ nghe thấy tiếng động rồi nhìn thấy hai con hổ đè một người xuống đất, bên cạnh còn có chân máy, máy quay… Đúng là nghiệp chướng!

— Cả mặt đất đầy máu làm tôi lạnh sống lưng, trước đây tôi còn thấy chúng dễ thương, đáng yêu, giờ khi bản tính hoang dã của chúng trỗi dậy, tôi mới thấy đáng sợ. Không biết người đáng thương đó trước khi chết đã phải chịu bao nhiêu đau đớn.

— "Nghe nói người này tự ý xuống xe để chụp hình hổ rồi bị cắn à? Thật kỳ lạ, khu bảo tồn động vật hoang dã vẫn chưa có tuyên bố chính thức gì. Chuyện lớn thế này lẽ ra phải nói rõ chứ."

Thông tin liên quan đến vụ việc khá ít, hiện tại cũng chưa thể chắc chắn liệu vụ hổ tấn công người này là ngẫu nhiên hay có điều gì khác ẩn giấu.

Nhưng Chu Đảng cho rằng vụ việc có lẽ có một vài thông tin bị che giấu: "Người và hổ cách nhau trăm mét, hai con hổ bất ngờ lao tới cắn chết anh ta, nếu không phải do hổ bị kí©h thí©ɧ thì tôi tạm thời chưa nghĩ ra lý do nào khác."

"Chẳng lẽ trên người anh ta có mùi hương kí©h thí©ɧ nào đó hoặc trong quá trình chụp hình, anh ta đã đối mặt trực diện với hổ khiến chúng cảm thấy bị đe dọa?"

Đặc biệt, những con thú dữ trong khu bảo tồn cũng được cho ăn định kỳ, không có khả năng hổ đang quá đói nên ra ngoài kiếm mồi.

Nếu hổ nhìn thấy người mà cảm thấy bị đe dọa, hoặc trên người anh ta có thứ gì đó kí©h thí©ɧ chúng, khiến chúng cảm nhận được nguy cơ từ khoảng cách trăm mét, hoặc có thể chúng tức giận vì cảm giác lãnh thổ bị xâm phạm, thì mới có khả năng xảy ra vụ việc như vậy.

Rốt cuộc, trong những vụ hổ tấn công người trước đây, phần lớn đều do hành động của du khách khiến hổ bị khıêυ khí©h, từ đó dẫn đến những thảm kịch không ai mong muốn.

Vì sau khi thú dữ ăn thịt người, để tránh việc chúng hình thành ý thức săn mồi rằng "con người cũng là thức ăn", những con thú dữ này thường sẽ bị tiêu diệt.

Thẩm Hoài và Chu Đảng vừa thảo luận vừa hỏi Chu Thành, người đang ngồi ở ghế sau đầy mong chờ. Nhưng từ lời kể của Chu Thành, khi đó anh chỉ đang chụp ảnh hổ, không có chuyện đối mặt trực tiếp với chúng.

"Không đúng, lúc đó tôi chụp được khá nhiều cảnh hai con hổ đang đùa giỡn, bức ảnh cuối cùng mà tôi chụp được có xuất hiện gương mặt chính diện của một con hổ. Khi đó tôi không nghĩ nhiều, cho đến khi cả hai con hổ lao đến, tôi mới thấy sợ hãi…”

Chu Thành thở dài: “Lẽ nào hành động chụp ảnh của tôi đã làm chúng nổi giận? Nếu là như vậy thì coi như tự tôi chuốc lấy tai họa.”

Thẩm Hoài và Chu Đảng suy nghĩ rồi lắc đầu, chưa thể xác định được.

"Tạm thời chưa rõ ràng, vẫn phải hỏi thêm về thói quen của hai con hổ này. Trước đây chắc chắn đã có người chụp ảnh chúng."

Khi họ đến khu vực của hổ trong khu bảo tồn động vật hoang dã, Chu Đảng xuất trình giấy tờ để tìm hiểu về sự việc hổ cắn chết du khách.

Người phụ trách khu hổ trông như sắp rụng hết tóc, lông mày nhăn chặt đến mức có thể kẹp chết ba con muỗi—ai mà không buồn khi đã tốn bao nhiêu tiền của để nhập về hai con hổ hoang dã, vậy mà chưa đầy nửa tháng đã xảy ra thảm kịch, hai con hổ sắp bị bắn hạ, cảm giác này thật khó chấp nhận.

Người phụ trách không ngừng thở dài: “Đừng nhắc nữa, hai con hổ này tuy rất hoang dã, nhưng trong mấy ngày ở khu bảo tồn, chúng cũng đã gặp nhiều lượt du khách, nhưng chưa bao giờ lại gây náo động lớn như thế.”

Khi biết tin, anh ta thực sự sốc đến mức không nói nên lời, thậm chí còn nghĩ thà mình bị hổ ăn thịt còn hơn. Những ngày qua anh ta đã chịu đựng áp lực kinh khủng, đêm nào cũng không ngủ được.

“Lúc đó trong camera giám sát có quay lại được cảnh nào bất thường không?” Thẩm Hoài vừa trầm ngâm vừa rút từ túi quần ra một viên kẹo mυ"ŧ, đút vào miệng. Hương vị bạc hà kí©h thí©ɧ khiến anh tỉnh táo ngay lập tức. Sau đó, anh lấy thêm một viên từ túi và đưa cho Chu Đảng, dùng ánh mắt hỏi anh có muốn ăn không.

Chu Đảng nhận lấy viên kẹo nhưng không bóc ra, mà nhét vào túi áo khoác của mình.

Người quản lý khu hổ không để ý đến hành động của hai người, suy nghĩ một lúc rồi mới nói: “Những ngày qua, đoạn ghi hình từ camera giám sát cũng đã được nhiều tổ chức và cấp trên xem qua. Thật sự mà nói, không có điều gì bất thường… Nếu các anh muốn xem thì cũng được, nhưng chúng tôi không phải dân chuyên nghiệp, chỉ có thể nhận ra rằng hai con hổ có vẻ khá bồn chồn và kích động, nên mới lao tới.”

Người quản lý nói đến đây không kiềm được mà thở dài nặng nề: “Tốc độ của chúng quá nhanh, nạn nhân lúc đó không kịp phản ứng, còn chậm lại vì thu dọn thiết bị chụp ảnh mất vài giây… Khi thấy cảnh con hổ dùng bàn chân khổng lồ đập người ta xuống đất trong video giám sát, tất cả những ai xem đều hít một hơi lạnh.”

Đây chính là sức mạnh của thú dữ, có thể nói là bất khả chiến bại.

“Vậy, bộ thiết bị nhϊếp ảnh đó vẫn còn chứ?” Thẩm Hoài tò mò hỏi, nhưng không ngờ người quản lý lắc đầu, đáp: “Ngày hôm sau, có một người tự xưng là bạn gái của nạn nhân đến lấy hết bộ thiết bị. Chúng tôi đã xem ảnh chụp chung của hai người, ghi nhận lại một chút rồi để cô ấy mang đi.”

Người quản lý cười nói: “Dù sao trong tình huống như vậy, chúng tôi cũng không tiện giữ lại.” Họ nghĩ rằng mục đích của cô bạn gái có lẽ là muốn giữ lại món đồ cuối cùng của bạn trai mình, thứ mà anh ấy đã cố gắng bảo vệ ngay cả khi đối mặt với hai con hổ hung dữ…

Bỏ qua những yếu tố khác, nghĩ lại thì cũng có chút lãng mạn.

Nhưng Thẩm Hoài và những người khác chẳng cảm thấy chút lãng mạn nào. Anh quay sang nhìn Chu Thành, dùng ánh mắt ra hiệu: Anh có bạn gái à?

Ồ đúng rồi, tuổi này chắc cũng phải có bạn gái rồi.

Chu Thành, người đang âm thầm nhận cú sốc, há hốc miệng, vẻ mặt còn kinh ngạc hơn cả anh, giọng nói đầy sửng sốt: “Sao tôi lại không biết là mình có bạn gái?”