Chương 43: Mọi chuyện đã ngã ngũ

Hiện trường vụ cháy

Edit: Phụng

Tiền Trường Lạc cảm thấy những phản hồi trên diễn đàn dường như hoàn toàn phù hợp với hoàn cảnh hiện tại của mình.

Anh từng nghĩ nếu pháp luật không thể trừng trị được em trai mình, thì chi bằng hành động quyết liệt hơn, lấy cái chết để tạ lỗi. Dù sao với tình trạng hiện tại, việc tiếp tục sống cũng chẳng dễ dàng giải quyết được. Anh lo sợ rằng một ngày nào đó khi anh thực sự chìm vào giấc ngủ, em trai anh sẽ gây ra những việc không thể cứu vãn, và khi đó tình hình sẽ càng tồi tệ hơn. Chỉ có điều, anh không thể yên lòng về cha mẹ của mình.

Tiền Trường Lạc tự động viên trong lòng: “Nếu ngày mai bác sĩ Khổng có thể giải quyết vấn đề hiện tại của mình thì tốt biết bao.”

--

Ba giờ sáng, Thẩm Hoài đang đạp ga lái chiếc xe buýt vong linh hướng về Bia Quy Thọ. Suốt quãng đường, anh liên tục liếc nhìn người ngồi ở ghế phụ lái – một thanh niên đầu trọc mặc áo cà sa xám.

“Chết thật, đây là lần đầu tiên mình thấy một nhà sư trên xe buýt, à không, trên xe buýt vong linh.”

Khí chất của nhà sư quá đỗi bình thản, thậm chí còn phảng phất một chút từ bi, khiến Thẩm Hoài có phần ngượng ngùng, hỏi: “Đại sư, ngài thực sự không cần tôi giúp gì sao?”

Trước khi lên xe, anh đã hỏi vị đại sư này rốt cuộc đã chết thế nào, nhưng vị đại sư trẻ chỉ chắp tay niệm: “A Di Đà Phật, bụi trở về bụi, đất trở về đất, tất cả đều là định mệnh.”

Thẩm Hoài: “……” Đến giờ anh chỉ biết pháp danh của đại sư là Tử Tịnh, hưởng dương 27 tuổi, chết vì bị thiêu.

Suốt quãng đường, Thẩm Hoài không khỏi tò mò về hoàn cảnh của đại sư, muốn biết tại sao anh ấy lại chết. Nhưng Tử Tịnh kiên quyết từ chối, còn thản nhiên nhắc nhở: “Thí chủ, ngươi quá chấp niệm rồi.”

Quá đắm chìm vào cái chết của người khác, khi vong linh không muốn truy cứu mà vẫn cứ bám víu vào sự thật phía sau án mạng, liệu đó là đúng hay sai?

Việc phơi bày tất cả phía sau có phải là đang đâm thêm một nhát vào vết thương lòng của vong linh hay không?

Thẩm Hoài không biết. Anh cảm thấy mình vẫn còn thiếu nhiều sự hiểu biết trong quá trình giác ngộ. Hiện tại, anh chỉ thấy rằng mình đang giúp các vong linh giải quyết những bất công họ gặp phải, trả lại công bằng cho cái chết của họ, đòi lại công lý.

Trong quá trình tìm kiếm sự thật, anh có được nhiều sự thỏa mãn và thấy được vô vàn mặt của cuộc đời.

Nhưng không ngờ anh lại bị Tử Tịnh giảng dạy một phen. Trước khi xuống xe, Tử Tịnh nói: “Thí chủ, thế nào mới là công lý thực sự?”

Thẩm Hoài trầm ngâm: “Tôi không rõ, làm cho mọi thứ công bằng, chính trực, chính đáng thì được tính là công lý rồi chăng.” Từ xưa đến nay, bao nhiêu học giả đã định nghĩa “công lý”, nhưng đến giờ anh vẫn không dám tự nhận mình là người có tinh thần công lý.

Tử Tịnh gật đầu: "Cái chết của bần tăng không liên quan đến người khác, tất cả đều do bần tăng tự nguyện, chẳng thể gọi là chính nghĩa, cũng không phải là cái chết oan uổng." Nói xong, Tử Tịnh bình thản bước vào Bia Quy Thọ cùng với các vong linh khác, biến mất khỏi tầm mắt.

Bên cạnh xe chỉ còn lại Thẩm Hoài và vong linh Lý Nhất Duyệt.

Thẩm Hoài ngồi xổm xuống một góc, bắt đầu suy ngẫm về những lời mà sư phụ Tử Tịnh đã nói. Một lúc sau, anh quay sang hỏi Lý Nhất Duyệt: "Lúc đầu tôi luôn ép cô phải tìm hiểu về câu chuyện phía sau cái chết của mình, có phải cô cũng thấy khó chịu lắm không?"

Lý Nhất Duyệt chớp mắt nhìn anh. Dưới ánh trăng, chàng trai tóc bạc cau mày, dáng vẻ trầm tư mang theo nét u sầu và khó xử. Cô phì cười, vẫy tay: "Tôi còn phải cảm ơn anh nữa chứ, nếu không nhờ anh, tôi cũng chẳng biết người gián tiếp hại tôi không phải là Tiền Trường Lạc."

Thẩm Hoài trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn một chút, nhưng nỗi buồn đó chỉ kéo dài chưa đầy hai mươi phút thì cảm giác quen thuộc đột ngột ập đến từ phía sau, kèm theo một giọng nói đầy ác ý và áp lực: "Mày chính là Thẩm Hoài, kẻ đã phá hỏng việc của bọn tao?"

Thẩm Hoài: "......" Địa điểm quen thuộc, thời gian quen thuộc, tư thế quen thuộc.

Khốn nạn, cái chỗ Bia Quy Thọ này có phải do âm khí quá nặng nên anh luôn gặp phải những chuyện như thế này không?

Vừa nghe giọng nói, Thẩm Hoài đã biết đó là Quỷ Diện. Anh nhíu mày — thứ đang chọc vào sau lưng anh hẳn là một khẩu súng?

Nhưng anh còn chưa kịp nói gì thì Quỷ Diện, kẻ luôn tàn nhẫn vô tình, đã bắn một phát súng thẳng vào ngực phải của Thẩm Hoài. Tiếng nổ chói tai vang lên bên tai, theo sau là một cơn đau đớn kinh khủng khiến anh gào lên thảm thiết.

"Rít hào..." Quỷ Diện chưa kịp chứng kiến cảnh tên mặt trắng trước mặt bị hắn bắn ngã xuống đất rêи ɾỉ, thì đã cảm nhận được một cơn đau khủng khϊếp ở ngực phải. Trong khoảnh khắc, đầu hắn trở nên trống rỗng, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Vong linh Lý Nhất Duyệt sững sờ tại chỗ. Cô chưa kịp phản ứng thì đã chứng kiến một cảnh tượng đầy bất ngờ, khiến cô ngỡ ngàng: "……Đây chính là cái mà người ta gọi là hào quang nhân vật chính sao?"

Thẩm Hoài bất lực nhìn Quỷ Diện đang nửa ngã quỵ trên mặt đất, rồi bước tới đá khẩu súng rơi cách Quỷ Diện một mét đi xa. Sau đó anh gọi điện thoại cho Chu Đảng để báo cáo tình hình.

Tất cả những triết lý cao siêu mà sư phụ Tử Tịnh truyền đạt bỗng tan biến, chỉ còn lại một chút hài hước.

Công lý là gì? Có lẽ cần cả nửa đời còn lại của anh để từ từ tìm hiểu, chỉ cần hiện tại không hổ thẹn với lòng là được.

--

Quỷ Diện được giao cho Chu Đảng và cảnh sát Triệu xử lý, còn Thẩm Hoài thì vào đồn cảnh sát ngủ một giấc ngắn. Đến ngày hôm sau, anh cùng cảnh sát Triệu đến chung cư Trường Giang để đưa Tiền Trường Lạc đến phòng tư vấn tâm lý của cô Khổng.

Chu Đảng bận giải quyết vụ Quỷ Diện nên vụ án của Tiền Trường Lạc tạm thời được giao cho cảnh sát Triệu xử lý trong hai ngày tới. Trên đường đi, cảnh sát Triệu nhìn Thẩm Hoài với ánh mắt đầy ngưỡng mộ: "Nhân vật chính ở thành phố Thịnh Hải đúng là khác biệt thật..."

Thẩm Hoài liếc mắt nhìn anh ta: "Cậu cũng muốn mỗi đêm phải thức khuya, thỉnh thoảng lại bị người ta dí dao hay súng vào lưng, rồi đâm cho một nhát không?"

Cảnh sát Triệu: "...... Tôi sợ rồi." Kiểu đãi ngộ của nhân vật chính này thì thôi, anh ta xin nhường cho người khác. Vụ án hiện tại đã đủ làm anh ta đau đầu, nhân vật chính cứ để người khác làm đi.

Trêu đùa suốt chặng đường đến trước chung cư Trường Giang, Tiền Trường Lạc đã đứng chờ sẵn. Cả đêm không ngủ, anh kiên cường chống lại sự cám dỗ của em trai, không để bị chiếm lấy cơ thể.

Khi đến chỗ cô Khổng, cô ấy mỉm cười nhìn hai người: "Tôi cần làm thôi miên tâm lý cho bệnh nhân, phiền những người không liên quan đợi ở phòng nghỉ."

Thẩm Hoài: "……Vậy bọn tôi có thể biết kết quả không?"

"Đây là quyền riêng tư của bệnh nhân, nếu bệnh nhân đồng ý, tôi sẽ cân nhắc thông báo cho các cậu." Cô Khổng cười không chê vào đâu được, "Được rồi, các cậu có thể ra ngoài."

"Ồ." Thẩm Hoài nhìn Tiền Trường Lạc nằm trên chiếc ghế dài trông có vẻ rất thoải mái, rồi nháy mắt với anh ta: "Muốn biết…"

Anh suy nghĩ một lát, anh không phải là người hoàn toàn công bằng. Ví dụ như lúc này, anh rất muốn biết kết quả.

Tiền Trường Lạc mỉm cười dịu dàng với Thẩm Hoài, rồi quay sang cô Khổng: “Đến lúc đó hãy cho họ biết kết quả nhé, tôi sợ sau hai tiếng nữa người họ nhìn thấy không phải là tôi... Không sao đâu, tôi không cần giữ bí mật riêng tư gì cả.”

--

Cánh cửa phòng tư vấn tâm lý khép lại, cô Khổng dùng giọng nói nhẹ nhàng, êm dịu bắt chuyện với Tiền Trường Lạc, nhắc về những kỷ niệm thời thơ ấu.

Khi Tiền Trường Lạc dần mất cảnh giác, dễ dàng tiếp nhận những âm thanh nhỏ như tiếng nước tí tách xung quanh, anh từ từ rơi vào trạng thái sâu trong tiềm thức. Lúc này, anh chỉ nghe loáng thoáng ai đó đang gọi tên: “Tiền Trường Hỉ, Tiền Trường Hỉ, Tiền Trường Hỉ...”

Đúng rồi, anh là Tiền Trường Hỉ.

Trước mặt anh dường như hiện ra ba bóng người — anh nhận ra đó là cha mẹ và anh trai mình.

Cô Khổng quan sát thấy vẻ mặt của Tiền Trường Lạc thay đổi, ban đầu là nét thanh thản, đôi môi hơi nhếch lên nở nụ cười, nhưng giờ đây đã mím chặt lại, khí chất của anh cũng toát lên chút bực dọc. Cô nhận ra nhân cách thứ hai, Tiền Trường Hỉ, đã xuất hiện.

Cô nhẹ nhàng hỏi: “Cậu có hận anh trai Tiền Trường Lạc của mình không?”

Trong tiềm thức của Tiền Trường Hỉ, cậu nhìn thấy cha mẹ và anh trai mình đều đang mỉm cười. Cậu nghiến răng: “Đồ lừa đảo, tất cả đều là lừa đảo... Họ đã hứa sẽ không bao giờ quên tôi, hứa sẽ nhớ mãi tôi — nhưng họ lại không nhận ra tôi.”

Cậu đã từng gọi video cho cha mẹ, nhưng họ hoàn toàn không nhận ra người đối diện là cậu, mà tưởng là anh trai Tiền Trường Lạc. Cậu đã nhắc đến Tiền Trường Hỉ, nhưng cha mẹ chỉ ngẩn ngơ trong giây lát rồi mới nhớ ra — họ thật hạnh phúc, họ đã hoàn toàn quên đi sự tồn tại của cậu.

Còn anh trai... tại sao anh lại được hạnh phúc như vậy? Tại sao người ra đi lại là cậu? Hồi đó chẳng phải họ đã hứa sẽ cùng nhau lớn lên, cùng nhau già đi sao? Giờ đây cậu đã trở lại, cậu đã đánh mất gần ba mươi năm thời gian, anh trai phải bù đắp lại cho cậu. Những ngày tháng còn lại sẽ thuộc về cậu, Tiền Trường Hỉ.

“Lý Nhất Duyệt là người vô tội, tại sao cậu lại hại chết cô ấy?”

Trong thoáng chốc, Tiền Trường Hỉ lại thấy hình ảnh cô gái mỹ nhân ngư đang nhảy múa trong viện hải dương. Cậu vừa căm ghét vừa tránh né: “Dựa vào đâu... tại sao họ lại được hạnh phúc như vậy... Hại chết cô ấy ư? Cô ấy may mắn lắm... Dextromethorphan và thuốc ức chế monoamine oxidase cũng không gϊếŧ được cô... Cô ấy đã sống thêm nửa tháng nữa.”

Cô Khổng cau mày: Dextromethorphan và thuốc ức chế monoamine oxidase không thể dùng chung với nhau, việc kết hợp chúng sẽ gây ra tương tác thuốc. Tác dụng nhẹ sẽ gây rối loạn thần kinh, loạn trí, nghiêm trọng có thể gây tử vong.

Cô Khổng ghi lại lời của Tiền Trường Hỉ vào hồ sơ bệnh án, rồi liếc nhìn anh ta vẫn đang chìm trong tiềm thức. Cô nhẹ nhàng mở cửa bước sang phòng nghỉ bên cạnh, đưa hồ sơ bệnh nhân cho cảnh sát Triệu: “Tiền Trường Hỉ không chỉ sử dụng quá liều Dextromethorphan, mà còn pha trộn thêm thuốc ức chế monoamine oxidase. Nếu nghiêm trọng có thể gây tử vong. Chỉ là không rõ do phản ứng của Lý Nhất Duyệt không mạnh hay cơ thể cô ấy quá tốt, nên chưa xảy ra vấn đề nghiêm trọng.”

Cảnh sát Triệu và Thẩm Hoài gật đầu ra hiệu đã hiểu, nhưng cả hai vẫn tò mò nhìn cô Khổng, trong mắt hiện rõ sự mong đợi muốn nghe thêm chi tiết, nhưng họ cố kiềm chế.

Cô Khổng liếc nhìn hai người, không nhịn được bật cười, sau đó chỉ hắng giọng hai tiếng và bình thản nói: “Do bị lãng quên và không cam tâm, cộng với lúc đó tâm lý của anh ta chưa trưởng thành, nên rất dễ sinh ra sự cố chấp.”

Thẩm Hoài tỏ vẻ hài lòng, trầm tư nói: “Tôi hiểu rồi.”

Hành vi của Tiền Trường Hỉ đã đủ cấu thành tội cố ý gây thương tích, tình tiết tội phạm không quá nghiêm trọng, nên mức án có thể sẽ nhẹ, nhưng hình phạt là điều không thể tránh khỏi.

Cô Khổng còn nhắc nhở thêm: “Thông qua cuộc trò chuyện với Tiền Trường Lạc, tôi nhận thấy anh ấy có ý thức muốn bù đắp và cảm giác tội lỗi rất rõ ràng, nên có khả năng cao anh ấy sẽ tự kiềm chế em trai mình. Tuy nhiên, các anh vẫn nên thỉnh thoảng giám sát tình hình, để tránh xảy ra sự cố khác.”

Sau khi vụ án khép lại, Thẩm Hoài và các đồng nghiệp ở đồn cảnh sát đã chứng kiến sự thể hiện thực tế của Tiền Trường Lạc.

Vì cái chết của Lý Nhất Duyệt là do Tiền Trường Hỉ có ý định gϊếŧ người và sử dụng thuốc tâm thần dẫn đến tử vong, sau khi kiểm sát viện thẩm định tài liệu và trình lên tòa án, cuối cùng Tiền Trường Hỉ bị kết tội cố ý gây thương tích. Tòa cho rằng sự kết hợp của các loại thuốc đã gây tổn hại nhất định đến chức năng cơ thể của Lý Nhất Duyệt, khiến cô xuất hiện các triệu chứng như mất tỉnh táo, rối loạn tinh thần nhẹ. Tuy hành vi tội phạm không quá nghiêm trọng, nhưng xét đến việc Lý Nhất Duyệt cuối cùng đã chết đuối, tòa án tuyên phạt Tiền Trường Hỉ 2 năm 3 tháng tù giam.

Sau khi ra tù, Tiền Trường Lạc, với đôi chân tàn phế, đã dành cả đời mình để chuộc lỗi với Lý Nhất Duyệt. Anh trở thành một huấn luyện viên trực tuyến về lý thuyết bơi lội và lặn sâu, thu nhập của anh được chia thành ba phần: 20% cho cha mẹ, 8% để đảm bảo cuộc sống hằng ngày của mình, phần còn lại được dành cho gia đình của Lý Nhất Duyệt.

Cuộc sống nghèo khó và vất vả đã khiến Tiền Trường Hỉ không còn xuất hiện nữa.

Khi cha mẹ hai bên qua đời, Tiền Trường Lạc đã quyên toàn bộ tài sản cho các tổ chức từ thiện, dùng cả đời để chuộc lại tội lỗi mà anh đã vô tình gây ra.

--

Dĩ nhiên, đó là câu chuyện về sau. Cảnh sát Triệu mang theo Tiền Trường Lạc và hồ sơ bệnh án, còn Thẩm Hoài thì thong thả về nhà. Trên đường đi, anh mở điện thoại lướt tin tức và tình cờ thấy tin tức về sư phụ Tử Tịnh xuất hiện trên tiêu đề nóng.

——Tối ngày 7 tháng 10, vào lúc 10 giờ, tại Trung tâm Thời Đại đã xảy ra một vụ hỏa hoạn bất ngờ. Theo lời kể của các nhân chứng tại hiện trường, nguyên nhân chính là do có người cố tình phóng hỏa tại tầng 6 nơi tổ chức lễ cưới. Cô dâu do mặc trang phục cầu kỳ nên không thể thoát ra khỏi đám cháy. Trước khi lực lượng cứu hỏa kịp đến, một nhà sư trẻ đã xông vào cứu cô dâu, nhưng cuối cùng chính anh ta đã kiệt sức và bị kẹt lại trong đám cháy.



Tác giả có đôi lời muốn nói:

A a a đúng giờ rồi, cuối cùng cũng kịp!!! [1][2] đều là những mô tả liên quan đến tương tác thuốc trên Baidu Baike, tôi đã trau chuốt lại đôi chút.

Chúc ngủ ngon! Mwa mwah!!!