Chương 35: Quỷ Diện đang trốn chạy

Súng của hắn giấu ở đâu?

Edit: Phụng

Vụ án này đầy rẫy những điểm nghi vấn, Thẩm Hoài cảm thấy nếu muốn tìm hiểu sự thật, tốt nhất là gặp trực tiếp anh Tiền Trường Hỉ, có lẽ ông ấy sẽ có câu trả lời. Tuy nhiên, Vương Quản đốc không cung cấp số điện thoại hay địa chỉ của Tiền Trường Hỉ, vì cho rằng cảnh sát đã lấy lời khai và kiểm tra camera. Việc tiếp tục quấy rầy anh Tiền sẽ chỉ khơi lại vết thương và tác động đến tâm lý của anh.

Không phải ai cũng có thể sống bình thản sau khi chứng kiến một cái chết.

Lý Nhất Duyệt cũng nói rằng dù cô đã tiếp xúc thân thiện với anh Tiền Trường Hỉ suốt hai năm qua, nhưng thực tế cô chỉ biết tên và tuổi của anh ấy, chứ không có số điện thoại hay địa chỉ nhà.

Cả hai chỉ trao đổi ở thủy cung, như cô từng nói, mối quan hệ giữa “người lắng nghe” và “người giãi bày”.

Thẩm Hoài nhún vai, tạm thời chấp nhận câu trả lời này, và quyết định tự mình tìm hiểu thêm. Có thể chỉ cần gặp anh Tiền một lần, khả năng nhạy bén của anh trong việc cảm nhận các vụ án có thể sẽ giúp anh biết liệu người đàn ông này có liên quan hay không.

Tiếc rằng, khả năng đặc biệt của anh thực tế chỉ giới hạn ở việc điều khiển chiếc xe buýt vong linh và khả năng phản đòn khi bị tấn công. Anh đã nhiều lần thất bại khi cố gắng dựa vào khả năng nhận ra “mùi máu” trên kẻ sát nhân. Bởi nhiều kẻ gϊếŧ người dùng những phương thức vô cùng đa dạng, không giống như Lý Sự Lý, kẻ đã trực tiếp đánh ngất Chu Mỹ Quyên và dùng dao để phân xác, nên mùi máu trên người hắn rất nồng nặc.

Trong vụ án của Trương Thiết, cái chết của anh ta bắt nguồn từ việc Trần Nguyên Tổ móc mắt anh và những cú đánh của người áo đen, cả hai hành động này đều dẫn đến cái chết của Trương Thiết. Còn cái chết của Sài Triết tuy liên quan đến Triệu Lão Tam, nhưng sau khi hỏi kỹ, Sài Triết cho biết anh ta thực ra bị Triệu Lão Tam lạm dụng tìиɧ ɖu͙©, dẫn đến tổn thương nghiêm trọng cơ thể và tử vong, nhưng vào thời điểm anh ta chết, Triệu Lão Tam không có mặt trong căn phòng.

Lý Nhất Duyệt lại là một trường hợp chết do ngạt thở dưới nước.

Thẩm Hoài thở dài, cảm thấy bất lực. Anh không hiểu rõ tiêu chuẩn đánh giá “mùi máu”, nếu chỉ dựa vào yếu tố "trực tiếp ra tay gϊếŧ người" thì thật sự rất hạn chế.

Trên đường về nhà, Thẩm Hoài cố giữ tỉnh táo khi lái xe. Khi đi được nửa đường, anh nhìn thấy một quán lẩu mới khai trương, bụng kêu lên vì đói nên quyết định dừng lại thưởng thức một bữa ăn ngon. Còn Lý Nhất Duyệt, ngồi ở hàng ghế sau, tò mò nhìn qua cửa sổ ngắm dòng người qua lại. Cô hỏi với vẻ hào hứng: "Tôi có thể ăn được không?"

“Cô có thể ngửi thấy mùi, kiểu như ‘vẽ bánh mà ăn’ hay ‘nhìn mận mà đỡ khát’ vậy đó," Thẩm Hoài đỗ xe vào chỗ trống, khoanh tay lại như một ông già bước vào quán lẩu.

Có lẽ do quán mới khai trương với nhiều ưu đãi và món ăn trông rất tươi ngon, nên trong quán rất đông người. Nhưng may mắn là lúc này vẫn chưa phải giờ cao điểm, nên vẫn còn vài bàn trống.

Thẩm Hoài chọn một bàn gần cửa để tiện quan sát người qua lại. Khi anh vừa bắt đầu ăn thì nhận được cuộc gọi từ Chu Đảng, người đã lâu rồi không liên lạc.

“Anh à, sao đi công tác lâu vậy?” Thẩm Hoài đeo tai nghe bluetooth, vừa nói vừa lướt menu, “Lâu không gặp, nhớ anh lắm đó.”

Chiếc xe của Chu Đảng vừa đến trung tâm thành phố Hải, anh kéo nhẹ chiếc cổ áo dính vết máu của mình, giọng khàn khàn: “Cả tuần rồi mà cậu không gửi cho tôi một tin nhắn nào.”

Giọng nói có chút oán trách và một chút trách móc ngầm.

Thẩm Hoài cảm thấy oan ức: “Tôi sợ làm phiền các anh trong lúc làm nhiệm vụ mà. Thật ra tôi đã muốn rủ anh đi ăn từ lâu rồi.” Anh cười hì hì, “Ở đây có quán lẩu mới mở, để tôi thử xem sao, ngon thì lần sau rủ anh đến ăn.”

“Địa chỉ.” Chu Đảng nói nhanh từ đầu dây bên kia. Thẩm Hoài ngớ người vài giây, chưa kịp phản ứng: “Hả?”

Chu Đảng nói khàn, có vẻ cười: “Không cần để lần sau, mấy ngày nay tôi nhịn đói rồi, đến đó ăn cái gì đi.”

Thẩm Hoài vui mừng: “Mấy anh về rồi à? Tôi sẽ gửi định vị cho anh ngay.” Sau đó, anh nhanh chóng gửi địa chỉ của quán lẩu cho Chu Đảng, vẫn chưa cúp máy, anh hỏi liên tục: “Chuyến này suôn sẻ chứ? Cảm ơn đội trưởng Chu đã vất vả.”

Chu Đảng ừ một tiếng khẽ: “Cũng tạm ổn, hầu hết những người liên quan đến vụ án đều đã bị bắt. Còn cậu thì sao, mấy ngày qua có chuyện gì lớn không?”

Những lời này vào tai Thẩm Hoài tự động chuyển thành: “Không phải là thêm việc cho chúng tôi ở cục cảnh sát chứ?”

Thẩm Hoài cười hì hì vài tiếng, Chu Đảng cũng hiểu ngay, chỉ cười bất đắc dĩ: “Cậu cứ chọn món trước đi, tôi sẽ đến ngay sau khi thay quần áo.”

“Gặp tôi thì đâu cần phải chải chuốt, vậy tôi sẽ gọi món trước đợi cậu đến.” Thẩm Hoài vừa cười vừa trêu chọc, sau đó hỏi thăm Chu Đảng thích và không thích món gì. Nhưng mà lẩu thì mỗi món gọi nửa phần hoặc một phần cũng không thành vấn đề, hai người đàn ông chắc chắn ăn hết.

Khi Thẩm Hoài bắt đầu đánh dấu món trên thực đơn, Lý Nhất Duyệt mới tò mò hỏi: “Cảnh sát à? Cảnh sát có ảnh hưởng gì đến vong linh chúng ta không?” Thường nghe nói cảnh sát dương khí nặng, vong linh không thể lại gần. Liệu lát nữa cảnh sát đến thì cô có cần tránh đi không?

Thẩm Hoài giả vờ như đang tiếp tục gọi điện thoại để giải thích, tránh để khách xung quanh nghĩ mình bị thần kinh.

“Không cần đâu, ngồi yên một chỗ cũng mệt, nếu không thì cô có thể đi dạo quanh đây, nhưng đừng đi xa quá là được.”

Lý Nhất Duyệt gật gù mấy tiếng, nhưng vẫn quyết định đợi cảnh sát đến rồi mới tính tiếp. Nửa tiếng sau, mắt cô trợn to, cười tươi: “Trời ơi, đẹp trai quá!” Đây đúng là kiểu cô thích!

Tuy Thẩm Hoài cũng rất ưa nhìn, nhưng cậu ta trông trẻ hơn cô, là kiểu đẹp trai thanh tú. Còn Chu Đảng thì khác, chỉ đơn giản là áo thun xanh và quần dài đen thôi cũng đã khiến anh ấy trông rất phong độ. Kiểu tóc ngắn càng làm tôn lên vẻ cứng cỏi, anh tuấn, nhìn là cảm thấy rất an toàn.

Lý Nhất Duyệt đứng một bên thở dài: “Tiếc là âm dương cách biệt, ôi trời ơi…”

Thẩm Hoài không nhịn được mà phì cười, ngẩng đầu lên lại thấy ánh mắt nghi hoặc của Chu Đảng. Cậu lấy khăn giấy bên cạnh lau miệng rồi vẫy tay với Chu Đảng.

Hai người ngồi xuống bàn gần cửa.

“Đội trưởng Chu, anh thật đẹp trai.” Vừa ngồi xuống, Thẩm Hoài liền khen ngay, “Đẹp trai đến nỗi vong linh cũng phải mê mẩn.”

Nói câu này gần như là ám chỉ rõ ràng, Chu Đảng chần chừ nhìn xuống chỗ ngồi của mình, sau đó lại nhìn về phía bên cạnh Thẩm Hoài, khẽ hỏi: “Không chạm phải chứ?”

“Không đâu, cô ấy rúc vào góc rồi khen anh đẹp trai kìa.”

Chu Đảng thong thả lấy bộ dụng cụ ăn trước mặt, không suy nghĩ gì mà nói: “Cậu còn đẹp hơn.”

Sau màn khen ngợi lẫn nhau, hai người bắt đầu ăn lẩu. Có thể thấy Chu Đảng thật sự đói, anh ăn một tô mì sợi rộng với súp cà chua, đến khi cảm thấy bụng đã no khoảng ba, bốn phần mới từ từ bắt đầu ăn các món khác.

Thẩm Hoài cũng nhiệt tình gắp đồ ăn và rót nước cho anh, ánh mắt mong chờ nhìn anh: “Muốn nghe tám chuyện không? Lát nữa chúng ta đi uống trà hoặc vào phòng chiếu xem phim?” Quán lẩu ồn ào và mở thế này không hợp để tám chuyện, thật đáng tiếc. Lẽ ra cậu nên chọn nhà hàng món riêng có phòng kín để trò chuyện bí mật.

Chu Đảng cũng không thấy có gì bất thường khi hai người đàn ông cùng vào phòng chiếu nhỏ, anh gật đầu: “Được thôi.” Vừa hay anh cũng có một số chuyện muốn nói với Thẩm Hoài, đây cũng là ý của lãnh đạo cục cảnh sát Hải Thành.

Không thể bàn về vụ án, hai người đành kể về vài chuyện vui gần đây, nhắc đến việc Chu Đảng từng nói qua điện thoại rằng "đói mấy ngày liền".

Chu Đảng uống một ngụm nước rồi chậm rãi nói: "Gặm bánh mì, bánh quy nén và mì gói suốt bốn ngày, nghe cậu ăn lẩu mà thèm muốn chết."

Thẩm Hoài nghe vậy liền vội gắp thêm đồ ăn và rót nước cho anh, chống cằm nhìn Chu Đảng ăn thịt ngon lành, cảm thán đầy thương cảm: “Các anh mới đúng là nhân vật chính của thành phố Thịnh Hải đấy.”

Chu Đảng không nhịn được bật cười, thấy Thẩm Hoài đúng là rất coi trọng hai chữ "nhân vật chính", khiến anh không khỏi buồn cười.

Ăn xong lẩu, mới hơn bốn giờ, thời điểm này thật khó xử. Thẩm Hoài bèn thật sự mua một phòng chiếu đôi ở rạp gần đó, chọn một bộ phim không mấy nổi tiếng là Sau Này, rồi hai người hớn hở đi xem.

À, phía sau họ còn có vong linh Lý Nhất Duyệt lẽo đẽo theo.

--

Nhân viên kiểm vé ở rạp chiếu phim rất chuyên nghiệp, dù nhìn thấy hai người đàn ông đẹp trai vào phòng chiếu đôi của cặp đôi vẫn giữ dáng vẻ hết sức bình tĩnh, nhưng vừa thấy họ vào và đóng cửa lại, lập tức rút điện thoại ra nhắn tin cho bạn gái thân:

— Phòng chiếu đôi có hai anh chàng siêu đẹp trai vừa vào, chiều cao chênh lệch và ngoại hình đúng kiểu công thụ rõ ràng!!!

— Thế cũng thôi đi, coi như mắt tui thích nhìn chuyện hủ, nhưng mà phim họ chọn lại là Sau Này, chẳng phải đây là phim anh em ám chỉ tình yêu sao!!

— Giờ tui thực sự kích động quá, muốn hét lên… Thôi, sếp đến rồi, không nói nữa.

Thẩm Hoài hoàn toàn không biết bộ phim mình chọn bừa lại có nhiều ý nghĩa như vậy. Dù ghế trong phòng chiếu đôi này ngồi sát nhau đến mức vai kề vai, nhưng trong mắt cậu chỉ có chuyện bát quái:

“Có tiện nói không? Gã đàn ông có bướu thịt ở cằm tìm thấy chưa?” Thẩm Hoài rì rầm, nghiêng người tới gần Chu Đảng đang ngồi thẳng người, trông có vẻ lén lút, “Rốt cuộc thôn Nhất Thủy có điều gì kỳ lạ?”

Chu Đảng suy nghĩ một lúc mới nói: “Chuyện này dài lắm…” Rồi ngẩng đầu thấy Thẩm Hoài chống cằm, làm bộ chăm chú nghe bát quái, anh không nhịn được cười, “Thôi để tôi nói ngắn gọn. Chuyện này cậu có thể nghe, vì gã đàn ông mặt bướu thịt, biệt danh là Quỷ Diện, hiện đang trốn chạy có vũ khí tới Hải Thành. Phó cục trưởng lo cho an toàn của cậu, nên cũng mong cậu và gia đình tự bảo vệ bản thân, đừng ra ngoài nhiều mấy ngày này.”

“Cảnh sát cũng sẽ tăng cường bảo vệ các cậu.”

Thẩm Hoài kinh ngạc: “Trốn chạy có vũ khí? Hắn làm sao chạy được?”

Chuyện này nói ra dài dòng, Chu Đảng cũng bất đắc dĩ. Sau khi biết về thôn Nhất Thủy ở huyện Thốn và Quỷ Diện, họ lập tức liên hệ với đồn cảnh sát địa phương để điều tra. Cảnh sát Tiểu Triệu và nhóm của anh giữ chặt thôn Nhất Thủy, trò chuyện với dân làng, còn Chu Đảng thì dẫn một đồng nghiệp khác đi tìm quanh huyện Thốn, hỏi thăm xem có ai nhìn thấy người đàn ông có bướu thịt trên mặt không.

Mọi chuyện tiến triển khá thuận lợi, các tuyến đường dẫn vào huyện Thốn đã được phong tỏa. Sau khi thẩm vấn cha mẹ ruột của Sài Triết và trưởng tộc của thôn Nhất Thủy, họ đã hiểu được phần nào sự thật:

Chẳng hạn như Sài Triết có hai anh trai và một chị gái. Một trong những người anh vì mê cờ bạc mà nợ hơn ba mươi vạn tiền vay nặng lãi, đây cũng là lý do lần này họ đòi mười vạn từ cha mẹ nuôi của Sài Triết. Gia đình này không làm ăn gì, lại lười biếng, đến việc tự nuôi bản thân còn khó khăn, khoản nợ hơn ba mươi vạn đủ để đè bẹp cả nhà nhỏ này.

Anh trai của Sài Triết, người nghiện cờ bạc, có quen biết với Quỷ Diện và cũng mơ hồ biết về những việc làm của bọn chúng, nhưng vì cảm thấy quá nguy hiểm nên anh ta không tham gia. Lần này, nhóm cho vay nặng lãi tìm đến tận cửa, nói rằng nếu cuối tháng không trả tiền, sẽ chặt cả hai tay anh ta. Đúng lúc đó, Sài Triết chạy đến thôn Nhất Thủy gây sự, nói rằng nếu đã cho cậu ta làm con nuôi, thì đừng tiếp tục tìm cách ép cha mẹ nuôi cậu trả tiền nữa.

Anh trai của Sài Triết nghe vậy liền cảm thấy tình hình nguy cấp, nhìn thấy vẻ mặt cha mẹ có phần hối lỗi và dường như chuẩn bị từ bỏ việc đòi tiền, nên trong lúc nóng nảy, anh ta quyết định liều lĩnh.

Anh ta nghĩ nếu có thể đòi được mười vạn thì ít ra cũng có thể trả nợ nhóm cho vay nặng lãi, còn nếu không có đồng nào thì chắc chắn hai tay sẽ mất.

Nhóm cho vay nặng lãi này đúng là từng làm chuyện đó, làng bên cũng có một thanh niên bị chặt năm ngón tay.

Vậy nên anh trai của Sài Triết tìm đến Quỷ Diện, hỏi xem có cách nào kiếm tiền nhanh, đồng thời hỏi một nam sinh trung học khoảng mười bảy, mười tám tuổi bán được bao nhiêu tiền. Nghe Quỷ Diện nói sẽ cho anh ta hai vạn tiền hoa hồng, anh trai của Sài Triết lập tức động lòng.

Ngày hôm sau, sau khi Sài Triết rời khỏi, cậu ta bị người của Quỷ Diện làm cho ngất xỉu và mang đi. Anh trai Sài Triết về nhà thú nhận toàn bộ sự việc, vừa khóc vừa quỳ xin cha mẹ giấu kín chuyện này, đồng thời tiếp tục tìm cách đòi mười vạn từ cha mẹ nuôi của Sài Triết.

Giữa một đứa con trai bên mình từ nhỏ và một đứa đã mười bảy năm không gặp, cha mẹ nuôi của Sài Triết tất nhiên biết phải chọn ai. Hơn nữa, họ cũng không có hai vạn để trả cho Quỷ Diện, nên nghĩ rằng đứa con trai nuôi đã bị đưa đi rồi, giờ mà tìm về thì càng lộ ra nhiều chuyện, càng thêm rắc rối. Vì thế, họ cắn răng giấu kín chuyện này với cha mẹ nuôi của Sài Triết suốt một tháng.

Nghe xong, Thẩm Hoài siết chặt tay, gân xanh nổi lên, cảm thấy trên đời sao lại có loại người còn tệ hơn cầm thú như thế, thực sự là mở rộng tầm mắt, không thể nào ghê tởm hơn.

Về nơi ẩn náu của Quỷ Diện và đồng bọn, Chu Đảng cùng đội của anh cũng đã thành công tìm ra, thu giữ vũ khí lạnh và chuẩn bị áp giải chúng về. Nhưng trên đường, khi dừng tại khu dịch vụ trên cao tốc, Quỷ Diện kêu đau bụng muốn đi vệ sinh. Hai cảnh sát kèm trước sau dẫn hắn vào nhà vệ sinh.

Không ngờ Quỷ Diện lại giấu sẵn súng, hắn bắn bị thương hai cảnh sát rồi chạy thoát. Trong lúc truy bắt, Chu Đảng cũng không may bị trúng đạn sượt qua tay.

“Gã bị bắn vào bụng, nhưng khu dịch vụ đông người, xe cộ nhiều quá, chúng tôi sợ gây hỗn loạn nên không dám nổ súng. Theo nhân chứng, hắn đã lên một chiếc ô tô màu đen hướng về Hải Thành. Dù đã liên lạc với nhân viên ở cửa ra cao tốc để kiểm tra, nhưng Quỷ Diện đã cướp xe giữa đường và chạy mất. May mắn là hắn không bắn người, nếu không hậu quả khó mà lường được.”

Thẩm Hoài nghe xong, thốt lên một câu hỏi từ tận đáy lòng: “...Hắn giấu súng ở đâu?” Cậu không tin cảnh sát lại không khám xét kỹ trên người Quỷ Diện, vậy làm sao hắn lấy được súng?

Chu Đảng im lặng hai giây, ho khan hai tiếng: “Phía sau.”