Chương 30: Mọi chuyện ngã ngũ

Mọi người đều phải biết rằng anh mới là nhân vật chính của Thịnh Hải Thành

Edit: Phụng

Núi Hải Thanh đã bị phong tỏa, bảy chiếc xe tải của anh Khánh và đồng bọn vẫn đang bị cảnh sát giữ lại dưới chân núi, vì vậy anh Khánh chắc chắn vẫn ở trong khu vực núi Hải Thanh.

Anh Khánh hiểu rõ nhất về địa hình ở Thất Lý Loan, đặc biệt là nhà Triệu Lão Tam. Nếu hắn chọn một nơi để ẩn náu, rất có thể sẽ chọn nhà Triệu Lão Tam – nơi đã bị cảnh sát lục soát qua.

Thẩm Hoài và Chu Đảng lập tức quay đầu chạy về nhà Triệu Lão Tam. Trên đường đi, Chu Đảng cũng nhắn tin cho cảnh sát Tiểu Triệu, bảo họ bao vây nhà Triệu Lão Tam để phòng trường hợp anh Khánh nhân cơ hội bỏ trốn.

Thẩm Hoài trực tiếp lên thẳng phòng ngủ chính trên lầu hai, anh đoán rằng anh Khánh có thể đang trốn trong căn phòng bí mật bên trong tủ quần áo.

Chu Đảng và cảnh sát Tiểu Triệu cầm sẵn vũ khí, chắn trước Thẩm Hoài. Để mở căn phòng bí mật cần phải đẩy cánh cửa bên hông của tủ quần áo. Chu Đảng đá mạnh vào tủ và sẵn sàng tư thế phòng thủ, chờ đợi 15 giây.

Không có gì xảy ra.

Để vào được phòng bí mật, cần bước qua cửa tủ, mà khoảng không gian đó chỉ đủ cho một người đàn ông trưởng thành đứng. Những người cao lớn như Chu Đảng phải cúi người, điều này phần nào hạn chế sự linh hoạt trong hành động của họ.

Thẩm Hoài cũng không muốn liều mạng, vì mạng sống của anh Khánh lúc này rất quý giá. Nếu anh lao vào và chẳng may khiến anh Khánh chết, những thông tin về băng nhóm buôn người có thể sẽ mất, điều này không đáng.

Hơn nữa, nếu anh Khánh có chết thì cũng không nên dễ dàng như vậy, hắn phải chịu đau đớn nhiều hơn nữa.

Vì thế, Thẩm Hoài cố tình cầm bộ đồ ngủ trên giường ném vào trong, trêu chọc, khơi mào: "Ôi chà, anh Khánh thế này thì chẳng ra gì. Là đàn ông thì phải đối mặt, đừng như con chuột trốn trong cống thế này."

"Chẳng lẽ ngươi không muốn trả thù ta à? Thật đáng tiếc, ngươi lại xui xẻo đυ.ng phải ta. Nếu hôm đó ở bia Quy Thọ ngươi không bắt cóc ta, thì đã chẳng có chuyện gì xảy ra rồi."

"Đêm hôm khuya khoắt mà ngươi đến nghĩa địa làm gì, chẳng lẽ không đủ tiền mua đất nên định tìm trước một mảnh cho mình sao? Sống đến thế này không thấy nhục nhã à…”

"Ối chà!" Thẩm Hoài mở to mắt, nhìn bóng người thật sự từ bên trong lao ra với con dao trên tay, nghĩ thầm rằng sức chịu đựng của anh Khánh quả thật kém quá. Anh mới khıêυ khí©h vài câu mà hắn đã không chịu nổi rồi. Nhưng Thẩm Hoài cũng không chậm lại, Chu Đảng và các đồng đội của anh không phải là kẻ tầm thường.

Vừa lao ra, anh Khánh đã bị bẻ ngược tay và khống chế, đầu gối bị đá trúng khiến hắn quỵ xuống, con dao trên tay cũng rơi xuống đất. Anh Khánh dường như đã dự đoán trước được tình huống này, hắn gằn giọng, ánh mắt căm hận nhìn Thẩm Hoài: "Tao nhớ mặt mày rồi."

Trong giọng nói của hắn, sự oán hận và ý đồ trả thù không hề được che giấu.

Thẩm Hoài chỉ nhún vai, bất lực: "Nhớ đi, nhớ làm gì, con thì phải nhớ tên cha, đúng không?"

“Đ-ịt mẹ mày...” Anh Khánh ngớ người một giây, sau đó lập tức tuôn ra một loạt những lời chửi rủa thô tục, nhưng ngay sau đó, cảnh sát đã vỗ một cái vào sau đầu hắn.

"Thành thật một chút! Đừng có mà không nghe lời!" Cảnh sát Tiểu Triệu nói.

Anh Khánh: "…" Mẹ kiếp, tội phạm thì không có nhân quyền à? Người khıêυ khí©h trước là ai sao không nói. Hắn im lặng, nhưng mặt mũi đầy vẻ chống đối: "Nếu chúng mày có gan thì gϊếŧ tao đi."

Thẩm Hoài với vẻ mặt như một cụ già trên tàu điện ngầm, ngạc nhiên nhìn hắn: "Chẳng lẽ ngươi nghĩ mình còn có thể sống sao?"

Anh Khánh: "…" Rõ ràng hắn rất sốc. Nhưng Thẩm Hoài không trả lời thắc mắc của hắn, thay vào đó đi vào phòng mật, lôi chiếc ba lô đen của hắn ra và áp giải anh Khánh xuống dưới.

Ba lô đen được giao cho cảnh sát mở ra kiểm tra, còn Thẩm Hoài thì đứng bên cạnh cố nhướn cổ nhìn. Cảnh sát Hải Thành từ lâu đã biết Thẩm Hoài, coi anh như người cung cấp thông tin chính và là cố vấn cho các vụ án. Mọi manh mối đều sẽ được chia sẻ với anh để cùng nhau sớm phá án.

Dù sao, Thẩm Hoài cũng đã cung cấp rất nhiều manh mối và bằng chứng quan trọng cho họ.

Trong ba lô đen có 100.000 tệ và một cuốn sổ ghi chép cũ kỹ. Sau khi lật qua vài trang, họ quyết định giữ lại để nộp lên cấp trên, chờ quyết định từ những người có thẩm quyền. Cuốn sổ này ghi chép đầy đủ các thông tin về thời gian, địa điểm, tên người, người liên hệ và giá cả liên quan đến những vụ buôn người, vì vậy cần phải tổ chức họp bàn mới có thể đưa ra quyết định tiếp theo.

Anh Khánh đã bị bắt, Chu Đảng và các đồng đội cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng trên mặt vẫn hiện rõ sự mệt mỏi.

Những kẻ tham gia và che giấu việc buôn người ở Thất Lý Loan đều đã bị khống chế, ngoại trừ một số đứa trẻ dưới 14 tuổi còn ngơ ngác không biết chuyện gì, tất cả những người khác đều bị áp giải về đồn cảnh sát. Sau khi lấy lời khai và thu thập đủ chứng cứ, vụ việc sẽ được chuyển giao cho viện kiểm sát. Đến lúc đó, vụ án này sẽ tạm thời không liên quan đến cảnh sát nữa, chờ quyết định cuối cùng từ viện kiểm sát và tòa án.

Về những vụ án mà anh Khánh và đồng bọn đã tham gia, như vụ buôn người và việc giấu đồ tại bia Quy Thọ, tất cả đều cần được thẩm vấn thêm để làm rõ.



Sau một quãng đường dài trở về Thịnh Hải, Thẩm Hoài đã không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ và thϊếp đi. Khi đến sở cảnh sát thì đã hơn một giờ chiều, Thẩm Hoài đã ở Thất Lý Loan gần hai ngày hai đêm, dù là người có sức lực dồi dào đến đâu cũng bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.

Khi xuống xe, Thẩm Hoài vươn vai một cái, cảm thấy mình vẫn còn rất nhiều việc chưa giải quyết xong. Bằng chứng về tội cố ý gϊếŧ người của Trần Nguyên Tổ vẫn đang được thu thập, cha mẹ của Trần Nguyên Tổ và cha mẹ của Trương Thiết cũng đã đến Hải Thành, hiện đang ở nhà khách, chờ xem cuộc thương lượng giữa hai bên gia đình sẽ quyết định thế nào.

Còn linh hồn tại trạm vong linh phố Lưu Lão vẫn chưa được đưa đi trong hai ngày qua, tối nay nếu đông quá thì phải để họ chen chúc nhau một chút, vì thời gian không đủ để đưa đi hai chuyến.

Cô bé đột tử vì bệnh tim trên xe vài ngày trước còn nhờ anh gửi lời đến mẹ và tìm lá thư trong ngăn kéo nữa.

Và bây giờ còn cả vụ của anh Khánh... Quan trọng hơn là, anh đã mất liên lạc trong hai ngày, chắc chắn sếp ở phòng biên tập đang phát điên và có thể sẽ sa thải anh. Làm gì có nhân viên nào lại không đứng đắn như anh chứ!

Thẩm Hoài mếu máo, móc từ trong túi ra một viên kẹo và nhét vào miệng. Thói quen này từ nhỏ đến lớn của anh vẫn chưa thể bỏ được.

Anh chào tạm biệt Chu Đảng và chuẩn bị về nhà trấn an mẹ mình, sau đó sẽ lần lượt giải quyết những vấn đề hiện tại. Trước khi anh rời đi, Chu Đảng tò mò nhìn túi quần của anh, thắc mắc: "… Rốt cuộc túi của cậu chứa bao nhiêu kẹo vậy?"

Sao cứ có cảm giác mãi không hết thế?

"À kẹo à?" Thẩm Hoài vỗ vỗ túi quần, cười tít mắt: "Anh đoán xem tôi có bao nhiêu cái túi?"

Chu Đảng liếc qua những cái túi rõ ràng trên áo và quần của Thẩm Hoài, suy đoán rồi thêm vào: "Sáu cái?"

"Hahaha, mười cái!" Thẩm Hoài kéo khóa áo khoác xuống, để lộ vài cái túi được may bên trong, khoe khoang một cách tự hào: "Tất cả quần áo của tôi đều do thợ may đặc biệt làm, để có thể nhét được nhiều kẹo. Mà nhìn từ ngoài thì không phát hiện ra đâu, ngay cả mũ trùm cũng có thể nhét nữa!"

Nếu không thể ăn kẹo khi tâm trạng dao động, Thẩm Hoài sẽ cảm thấy cực kỳ thất vọng.

Chu Đảng nhìn Thẩm Hoài với nụ cười trên môi, vẫy tay: “Về đến nhà nhớ nhắn tin báo an toàn, hôm nay nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Thẩm Hoài ừ một tiếng, chợt nhớ ra mình còn phải mua một cái điện thoại mới.

Không có điện thoại, không có tiền, Thẩm Hoài đành vẫy taxi về khu Vũ Đồng Viên, nơi đầy những căn biệt thự mang phong cách kiến trúc Trung Hoa cổ điển. Đây là nơi mẹ anh, bà Thẩm, đã quyết định mua sau khi gia đình anh được đền bù đất. Bà còn mua hẳn hai căn, một căn để cả gia đình ở, căn còn lại bảo là để dành cho Thẩm Hoài sau này cưới vợ.

Tiền đi taxi là Thẩm Hoài mượn từ bảo vệ ở cổng, vì lúc này anh không còn đồng nào. Chỉ còn biết dựa vào gương mặt cực kỳ thu hút của mình. Mái tóc bạc chính là đặc điểm nhận diện của anh, được chăm sóc bởi một nhà tạo mẫu tóc hàng đầu, chỉ mới bảo dưỡng lại nửa năm trước.

Quả thật, anh rất chú trọng vẻ ngoài của mình.

Trên đường về, Thẩm Hoài vừa suy nghĩ lung tung vừa vung tay múa chân. Về đến nhà, anh ngay lập tức nhận được sự “chào đón” nhiệt tình nhất.

Một chiếc chổi lông gà mạnh mẽ đáp xuống ngay chân anh. Trên ghế sofa, bà Thẩm ngồi, mặt không cảm xúc, mắt dán vào chương trình "Peppa Pig" trên tivi.

Thẩm Hoài cười ngượng, cố nịnh nọt: “Mẹ, sao mẹ có thể hứng thú với mấy thứ như cái máy sấy tóc biết đi này chứ?”

Bà Thẩm liếc anh bằng ánh mắt pha trộn giữa giận dữ và bất lực: “Con nhìn thấy gì từ nó?”

Thẩm Hoài: “… Thấy nó tên là Peppa.”

Bà Thẩm: “… Mẹ đang nói con còn không bằng Peppa đấy. Mấy ngày nay con chơi vui lắm nhỉ, nửa đêm con có nhớ đến người mẹ khổ sở này không?”

“Đâu có, con sợ làm phiền mẹ với bố nghỉ ngơi thôi mà,” Thẩm Hoài nghiêm mặt, “nên con mới lén lút giữa đêm, khi không thể kìm nén nỗi nhớ, gọi cho mẹ…”

“Bớt mồm mép lại.” Bà Thẩm kéo anh lại, nhìn từ đầu đến chân một hồi, bóp thử tay chân anh, xác nhận anh không bị thương mới yên tâm hoàn toàn.

Dù bà biết cái gọi là "kim chỉ tay vàng" của anh chỉ phản lại những tấn công ác ý, nhưng những tổn thương vô tình vẫn khiến bà lo lắng không ngừng.

Huống chi, thằng bé này lại là loại người thích náo nhiệt, không sợ gây chuyện, thường bị thương ngoài ý muốn. Thế nhưng nó chẳng hề nhớ dai, còn thấy chuyện đó thật kí©h thí©ɧ, cứ thế mà làm cho bà lo lắng không ngừng.

Thẩm Hoài ngồi với bà Thẩm một lúc rồi đi rửa mặt và ngủ bù. Trước khi ngủ, anh còn dặn mẹ nhớ gọi anh dậy lúc 6 giờ. Anh định đi đến địa chỉ mà cô bé nhờ.

“Trẻ mà lo lắng quá nhiều,” bà Thẩm đành chấp nhận, đợi anh ngủ say rồi lại mở điện thoại lên xem tin tức địa phương của Thịnh Hải. Chỉ qua những bản tin này, bà mới có thể biết được con trai mình đang làm gì, đã làm những gì, và hiểu rõ hơn về những gì con trai bà đã cống hiến cho sự bình yên của Hải Thành.

Bà cảm thấy rất tự hào.



Cú đêm Thẩm Hoài nhanh chóng ra ngoài mua điện thoại mới, bổ sung lại sim, rồi vừa đến điểm hẹn vừa gọi điện cho sếp.

“Sếp ơi~” Thẩm Hoài rêи ɾỉ, “Hai ngày qua em không đến…” Anh còn chưa kịp nói hết câu thì nghe thấy đầu dây bên kia sếp của mình ngáp dài, giọng ngái ngủ.

“Ôi Tiểu Hoài, cuối cùng cậu cũng ‘sống lại’ rồi à,” sếp có vẻ vừa mới ngủ dậy, “Cả phòng đi du lịch rồi, kéo dài 10 ngày. Gặp lại cậu vào tuần sau nhé.”

Thẩm Hoài: “... Thế còn em thì sao?” Thật vô lý, cả phòng chỉ có bảy tám người, thiếu mất anh thì cuộc vui thiếu đi biết bao nhiêu.

“Cậu nói hay nhỉ! Tôi gọi cho cậu bao nhiêu cuộc mà không ai nghe, cũng nhắn tin cho mẹ cậu rồi, bà ấy bảo cứ mặc kệ cậu.”

Thẩm Hoài thở dài đầy buồn bã, không nói nên lời: “… Mang cho em ít đặc sản nhé, các anh chị đi du lịch ở đâu vậy?”

Sếp anh lại ngáp dài: “Ngay cạnh, đảo Saint Lucia ấy mà. Mọi người đang vui lắm. Tôi vừa chơi bài thâu đêm nên không bò dậy nổi đây.”

Thẩm Hoài lập tức cúp máy.

Đây đúng là phong cách sống của hội con nhà giàu, còn anh thì sao? Đã bao lâu rồi anh không được ngủ một giấc tử tế, hằng ngày nửa đêm phải bò dậy để đi làm thêm việc lái xe buýt — kể ra thì người ta sẽ nghĩ anh có vấn đề.

Thật là buồn bã, đến người nghe cũng phải rơi lệ.

Trên đường, Thẩm Hoài mua một giỏ trái cây và một bó hoa hướng dương, vừa đi vừa tràn ngập cảm giác ghen tị khi đến tòa nhà số 6 trong khu thép. Nơi này nằm đối diện với trường trung học Hải Thành, là một khu chung cư cũ có tuổi đời hơn 30 năm, còn cũ hơn cả tuổi anh.

Tuy vậy, khu này có cảnh quan rất đẹp và yên tĩnh. Vào thời điểm này, nhiều người lớn tuổi đã nghỉ hưu đang ngồi dưới bóng cây ngô đồng tươi tốt của mùa thu, nói chuyện phiếm để gϊếŧ thời gian nhàn nhã.

Thẩm Hoài bước đi trên con đường phủ đầy những chiếc lá ngô đồng nâu vàng dày cộm, bỗng cảm thấy muốn đọc thơ:

“Ai ngô đồng...”

Nhưng rồi anh lặng lẽ ngậm miệng lại, phát hiện trên thân cây ngô đồng trước cửa tòa nhà số 6 có khắc những dòng chữ ngây thơ, dường như được viết bằng bút chì và dao nhỏ.

“Mỗi ngày đều vui vẻ, đi học thật vui.”

“Tiểu Vĩ và Tiểu Phương, mãi mãi là bạn tốt.”

“Mẹ ơi, con yêu mẹ — Linh.”

Thẩm Hoài mở cuốn sổ xanh nho nhỏ ghi thù của mình ra, cô bé bị đột tử vì bệnh tim hôm đó tên là “Phùng Linh.”

Anh chạm tay vào những dấu vết trên cây ngô đồng được viết bằng bút chì, cảm thán rằng hồi nhỏ mình cũng từng làm những việc tương tự.

Nhưng anh khắc trên bàn gỗ lim của ông nội, lúc đó ông nội nhìn thấy dòng chữ “Mộc Mộc là giỏi nhất,” đã vui đến nỗi ôm lấy ngực không thốt nên lời.

Khu chung cư cũ không có thang máy, căn hộ mà cô bé và mẹ thuê nằm trên tầng 4, họ thuê chung với người khác trong một căn hộ hai phòng ngủ. Khi Thẩm Hoài gõ cửa, anh nghe thấy tiếng hỏi hơi khàn từ bên trong: “Ai vậy?”

Thẩm Hoài chân thành giới thiệu: “Cháu chào cô, cháu là Thẩm Hoài. Đây có phải là nhà của bạn Phùng Linh không ạ?”

Cửa mở ra, một người phụ nữ với đôi mắt sưng đỏ, tóc tai rối bời xuất hiện. Khuôn mặt bà đầy dấu ấn của cuộc sống khắc nghiệt. Bà bối rối nắm chặt gấu áo, nhìn Thẩm Hoài đầy ngạc nhiên: “Cháu là bạn của Linh Linh…”

Thẩm Hoài đưa bó hoa hướng dương cho bà, nói: “Cô cho phép cháu vào nhà được không ạ? Cháu là người quen của Linh, mới gặp cô bé một lần. Cháu xin chia buồn cùng cô.”

Bà Phùng lúc này mới kịp phản ứng, nhận lấy bó hoa và xin lỗi, mời anh vào nhà: “Nhà hơi lộn xộn, cháu thông cảm nhé.”

Thẩm Hoài bước vào phòng khách, nhận thấy có rất nhiều hành lý đang được chất đống. Một chiếc vali mở toang, bên trong lộ ra những bộ quần áo sặc sỡ thuộc về một cô bé gái. “Cô định...?”

Bà Phùng lau nước mắt, nở một nụ cười gượng gạo: “Linh Linh không còn nữa, tôi thậm chí còn không đủ tiền mua mộ... nên tính về quê ở làng mẹ tôi, ít ra cũng có chỗ để chôn cất.”

Thẩm Hoài mím môi, cảm thấy buồn bã: “Cháu chia buồn cùng cô.”

“Cháu quen Linh Linh như thế nào... Con bé có nói gì không…” Sức sống của bà Phùng dường như đã cạn kiệt. Dù biết trước bệnh tình của con gái, nhưng khi ngày này đến, bà vẫn không thể nào chịu đựng nổi.

“Chúng cháu tình cờ gặp nhau, có thể coi là một cuộc gặp gỡ định mệnh. Linh Linh nhờ cháu nói với cô rằng cô bé rất yêu cô, và cô bé muốn cô biết rằng cuộc đời cô không chỉ có mỗi Linh Linh, mà còn có chính bản thân cô nữa.”

Nhìn bà Phùng khóc không thành tiếng, Thẩm Hoài tiếp tục nói: “Linh Linh bảo trong ngăn kéo có khóa của cô bé có một lá thư gửi cho cô, chìa khóa được giấu trong chậu cây xương rồng mà cô bé trồng.”

Thẩm Hoài không biết nội dung bức thư là gì, chỉ biết sau khi đọc xong, bà Phùng khóc nức nở, nhưng sau cơn khóc đó, bà dường như đã hồi phục một chút tinh thần. Bà nói rằng bà sẽ cố gắng kiếm tiền, để một ngày nào đó có thể đưa Linh Linh đến Disneyland — nơi cô bé vẫn luôn muốn đến.

Khi Thẩm Hoài chào tạm biệt, anh đã lén để lại một phong bì bên trong có 1.000 tệ. Trước khi rời khỏi, anh nhìn lại cây ngô đồng với dòng chữ “Con yêu mẹ” rồi bất giác nhớ đến mẹ mình, bà Thẩm.

Nhưng nhớ đến, suy nghĩ của anh lại trôi đến chiếc chổi lông gà.

Anh vội lắc đầu: Không dám nghĩ đến, không dám nghĩ đến.



Thẩm Hoài cứ như đang chạy đua với thời gian, vừa xong việc liền tranh thủ nghỉ ngơi chút, rồi lại bắt taxi quay về bia Quy Thọ, nơi chiếc xe buýt số 22 vẫn đang đậu.

Phải nói rằng có một điểm hay ho ở xe buýt số 22: Không ai thèm ăn cắp nó cả.

Vừa đến nơi, Thẩm Hoài đã biết tình hình có vẻ không ổn: cảnh sát đang canh giữ khu vực, chắc là để điều tra vụ của anh Khánh.

Thẩm Hoài bắt đầu cảm thấy ngượng ngùng: Ôi trời, vốn dĩ mọi người đều ngầm hiểu chuyện này, giờ thì hay rồi!

Giờ thì tất cả mọi người sẽ biết anh mới là nhân vật chính của thành phố Thịnh Hải!