Chương 20: Thẩm vấn

Người phụ nữ xinh đẹp mặc váy dài màu trắng

Edit: Phụng

Thẩm Hoài lật giở hồ sơ đến đây thì chân mày đã nhíu chặt, khuôn mặt lộ rõ vẻ khó chịu.

"Quá đáng!" Anh nói, "Các bậc phụ huynh và học sinh này thật quá đáng!" Anh không dám tưởng tượng một đứa trẻ như Trần Nguyên Tổ đã phải chịu đựng biết bao nhiêu sự bắt nạt và chửi rủa, rồi còn chịu đựng sự phản bội từ gia đình, những người lẽ ra phải là chỗ dựa gần gũi nhất, mà vẫn có thể lớn lên một cách kiên cường như vậy.

Nhìn chằm chằm vào nội dung trong hồ sơ, hồi tưởng lại cuộc trò chuyện giữa anh và Trần Nguyên Tổ, điều này không khỏi khiến Thẩm Hoài càng giận dữ hơn, đồng thời càng thêm đau lòng cho Trần Nguyên Tổ.

Chu Đảng nhìn vào vẻ phẫn nộ của chàng trai trẻ tóc bạc trước mặt, trong lòng có chút không vui, nhưng ngay lập tức nhận ra rằng là tâm lý của mình đang có vấn đề. Anh nói: "Trần Nguyên Tổ đã có một cuộc đời cá nhân khá bi thảm, vì phong cách ăn mặc khác biệt mà cậu ta đã phải chịu sự bắt nạt từ gia đình và bạn học, điều này khiến cậu ấy trở nên nhạy cảm và tự ti hơn."

"Với hình ảnh nhân vật như thế này, rất có khả năng sau khi bị rình rập và theo dõi, cậu ấy sẽ có những hành động thiếu lý trí. Tuy nhiên, hiện tại vẫn chưa có chứng cứ trực tiếp nào chỉ ra Trần Nguyên Tổ là hung thủ, vì vậy chúng ta vẫn chưa thể xác định mối liên hệ giữa cậu ấy và vụ án."

Thẩm Hoài biện minh cho cậu ta: "Từ video trên cầu cạn Vân Hạc, không thể xác định rõ người mặc đồ đen có hành động cố ý hay không. Nếu như cậu ta vô ý gây ra cái chết của Trương Thiết, liệu án phạt có thể giảm nhẹ không? Nếu không phải do Trương Thiết rình rập và theo dõi..."

Chu Đảng hiểu rõ sự mất bình tĩnh và lời biện minh của anh, nhưng vẫn nói: "Tuy vậy, Trương Thiết cũng không đáng chết. Tội rình rập và theo dõi hiện tại có mức án khá nhẹ, nhưng hành vi đó không đáng để mất mạng."

"Tôi biết," Thẩm Hoài ngồi xuống ghế sofa thở dài, "Chỉ là tôi thấy tiếc..."

Anh hiểu rõ sự công minh và nghiêm ngặt của pháp luật không cho phép cảm tính can thiệp.

Anh im lặng cầm hồ sơ trong tay, lặng lẽ đọc lại 25 năm cuộc đời của người mang tên "Trần Nguyên Tổ".



Sau khi bỏ học ở tuổi mười một, Trần Nguyên Tổ chỉ có thể ở nhà. Cha mẹ cậu lo sợ cậu ra ngoài sẽ tiếp tục làm họ mất mặt, nhưng với lối suy nghĩ cổ hủ, họ vẫn mang trong mình hy vọng rằng cậu có thể làm rạng danh gia đình, nên để cậu tự học tại nhà.

Trần Nguyên Tổ suốt ngày nhốt mình trong căn phòng nhỏ, đọc sách, mặc trang phục nữ giới, và mỗi ngày đều phải nghe những lời trách mắng từ gia đình. Ngày tháng cứ thế trôi qua.

Năm Trần Nguyên Tổ 14 tuổi, những thanh niên trong làng không học hành đều chuẩn bị lên thành phố lớn kiếm tiền nuôi gia đình, hy vọng sớm dành dụm đủ để xây nhà và lấy vợ. Gia đình Trần Nguyên Tổ cũng nảy ra ý định, mong rằng cậu có thể lập nghiệp ở ngoài đời, nên đã gửi gắm cậu cho người cùng làng, đưa cậu lên thành phố.

Thành phố lớn có luật lao động khá nghiêm ngặt, tuyệt đối không cho phép thuê lao động trẻ em dưới 14 tuổi. Lúc này, Trần Nguyên Tổ chỉ có hai lựa chọn: hoặc là trở về nhà, hoặc là ở lại thành phố để lang thang.

Cậu đã chọn con đường thứ hai.

May mắn thay, trời không tuyệt đường người, với vẻ ngoài tinh tế và trang phục nữ giới, Trần Nguyên Tổ nhận được sự quan tâm từ một số cửa hàng quần áo. Cậu bắt đầu làm việc 12 tiếng mỗi ngày để chụp ảnh cho cửa hàng. Tuy nhiên, do thiếu hiểu biết và bị chủ tiệm bóc lột, số tiền lương ít ỏi cậu nhận được chỉ đủ trang trải tiền thuê nhà và ba bữa ăn mỗi ngày.

Sau khi tiếp xúc với xã hội, Trần Nguyên Tổ càng nhận ra tầm quan trọng của tri thức và việc học tập. Những lúc rảnh rỗi, cậu thường mặc trang phục nữ giới đến thư viện, nhà sách để đọc miễn phí những cuốn sách mà mình chưa biết, cố gắng mở rộng tầm nhìn.

Cuối năm đó, cậu cuối cùng cũng tiết kiệm được một khoản tiền, và tự thưởng cho mình một chiếc máy tính bảng điện tử và một bộ Tứ đại danh tác, bắt đầu cuộc sống vừa làm vừa học.

Tất nhiên, cha mẹ cậu vẫn không từ bỏ việc đòi tiền lương từ cậu, nhưng Trần Nguyên Tổ không có tiền, và cậu cũng không có ý định tiết kiệm. Có lẽ người cùng làng của cậu cũng đồng cảm với hoàn cảnh của cậu, nên không nói với gia đình về tình trạng của cậu, chỉ bảo rằng cậu còn nhỏ, cửa hàng hợp pháp không nhận, nên cậu không kiếm được tiền, thậm chí chi phí sinh hoạt cũng gặp khó khăn.

Thẩm Hoài nhớ lại hai chồng sách trong phòng chàng thanh niên, không khỏi thêm phần kính trọng cậu.

Cuối hồ sơ có ghi rõ tình hình hiện tại của Trần Nguyên Tổ: cậu đã gửi nhiều hồ sơ xin việc đến các công ty quanh tòa nhà trung tâm nơi Thẩm Hoài làm việc, nhưng chỉ nhận được hai lời mời phỏng vấn, đều là các công việc như streamer hoặc vlogger giải trí.

Bản sao kê tài khoản ngân hàng của cậu cũng được đính kèm: cậu có hai thẻ ngân hàng, với tổng số dư chỉ hơn ba mươi nghìn.

Sau khi xem xong, Thẩm Hoài lại im lặng.

Chu Đảng mở lời an ủi anh: “Hiện tại chúng ta vẫn chưa tìm thấy con mắt bị mất của Trương Thiết, cũng chưa có bằng chứng chứng minh Trần Nguyên Tổ là hung thủ. Cảnh sát chúng ta làm việc không dựa trên suy đoán, mà phải dựa vào bằng chứng trực tiếp.”

Thấy Thẩm Hoài nhìn mình, Chu Đảng không kìm được bổ sung thêm: “Nếu xác định cậu ấy có nghi ngờ, chúng ta chắc chắn sẽ không để tình cảm xen vào.”

Thẩm Hoài khẽ nhếch môi, nhỏ giọng nói: “Tất nhiên tôi biết.”

“Đã xác minh danh tính của cô gái xinh đẹp trong camera chưa?”

Chu Đảng gật đầu: “Có manh mối rồi, chúng tôi đang trích xuất đoạn video giám sát trên tuyến tàu điện ngầm số 7, dự kiến sẽ có kết quả trước 3 giờ chiều.” Vừa nói dứt lời, cảnh sát Tiểu Triệu liền gõ cửa bước vào, ánh mắt lấp lánh sự phấn khởi và hứng khởi.

“Anh! Cô gái xinh đẹp đó tự đến trình diện rồi!”

Thẩm Hoài và Chu Đảng đều giật mình. Hai người nhìn nhau rồi bước ra ngoài, quả nhiên tại cổng đồn cảnh sát, họ thấy cô gái xinh đẹp.

Cô có mái tóc bạc dài giống hệt Thẩm Hoài, tóc dài đến eo, trên đầu còn cài chiếc kẹp tóc hình quả dâu màu hồng dễ thương. Cô mặc một chiếc váy dài trắng tinh đính ren đến tận mắt cá chân, khoác một chiếc khăn choàng mỏng trong suốt, trang điểm tinh xảo khiến người khác không khỏi muốn chụp ảnh. Trông cô như đang chuẩn bị tham dự một buổi trình diễn thời trang quan trọng, nhưng lại xuất hiện ở đồn cảnh sát.

Khi thấy Thẩm Hoài, đôi mắt của cô gái xinh đẹp khẽ sáng lên. Cô bước nhẹ nhàng về phía anh, sự chênh lệch chiều cao và mái tóc bạc của cả hai khiến họ trông thật nổi bật và ăn ý.

“Anh, anh không ngại chứ?” Vừa mở miệng, tất cả mọi người tại hiện trường lập tức nhận ra người này thực ra là một chàng trai. Giọng nói trong trẻo nhưng pha chút khàn khàn của anh không thể che giấu được sự thật. Dường như anh cũng không có ý định che giấu.

Thẩm Hoài cũng không vờ như không hiểu, anh nhìn trang phục của chàng trai và thật lòng khen ngợi: “Bộ đồ rất đẹp, cũng rất hợp với cậu.”

Nụ cười trên gương mặt Trần Nguyên Tổ càng trở nên chân thật và bẽn lẽn. Cậu nói: “... Anh, anh không giận là tốt rồi.” Nói đến đây, ánh mắt cậu trở nên có chút u sầu, “Tôi, tôi muốn làm bạn với anh.”

“Chúng ta chẳng phải đã là bạn rồi sao?” Thẩm Hoài mỉm cười nhẹ, tiến thêm một bước về phía Trần Nguyên Tổ, cả hai gần như vai kề vai.

Chu Đảng nhìn cảnh trước mắt cảm thấy cực kỳ khó chịu, anh không chắc đó có phải là vấn đề của mình hay không, nên quay sang nhìn Tiểu Triệu, người đang chăm chú xem màn kịch, nói nhỏ: “Cậu nghĩ sao?”

Cảnh sát Tiểu Triệu không ngẩng đầu, phụ họa: “Hai người họ thật là đẹp đôi, đúng là một cặp hoàn hảo, đẹp như trong tranh vậy.”

Vừa nói xong, Tiểu Triệu ngẩng đầu lên thấy sắc mặt không vui, môi mím chặt của sếp mình, nuốt vội lời khen còn dang dở, lập tức nói nghiêm túc: “Nhưng dù đẹp đến đâu thì cũng không thể che đậy sự thật rằng anh ta hiện là nghi phạm trong vụ án. Sếp à, chúng ta có nên theo đúng pháp luật tiến hành thẩm vấn và ghi lời khai không.”

Giọng Chu Đảng lạnh như băng: “Cậu biết mà còn hỏi tôi sao?” Tiểu Triệu ngay lập tức lao tới, cắt ngang bầu không khí hài hòa giữa hai người.

Cảnh sát Tiểu Triệu với nụ cười trên môi nói: “Anh là Trần Nguyên Tổ đúng không? Chúng tôi đã nhiều lần thấy anh xuất hiện trong video ghi lại của nạn nhân Trương Thiết, vì vậy chúng tôi muốn hỏi anh một số thông tin liên quan đến vụ án. Anh không cần căng thẳng, chúng tôi chỉ làm việc theo pháp luật và tiến hành ghi chép lời khai thôi.”

Trần Nguyên Tổ nhìn sang Thẩm Hoài, gật đầu: “Ừ, tôi biết mà.”

Bốn người cùng bước vào phòng chờ của đồn cảnh sát, Thẩm Hoài được để lại bên ngoài, anh và cảnh sát Tiểu Triệu ngồi ở một căn phòng khác để theo dõi tình hình bên trong. Điều này khiến Thẩm Hoài có chút lo lắng và cảm thấy hơi bất an.

Anh không mong muốn chút nào việc Trần Nguyên Tổ là hung thủ. Có lẽ là vì thân thế và quá khứ của cậu ta, có lẽ là vì sự ăn ý ngắn ngủi nhưng kỳ lạ trong thời gian họ ở cạnh nhau, hoặc có lẽ là ánh mắt và biểu hiện phụ thuộc của cậu.

Thẩm Hoài đã nghĩ sẵn, nếu có thể, anh sẽ giới thiệu Trần Nguyên Tổ vào phòng biên tập, để sếp phỏng vấn và cậu có thể vào làm. Anh tin rằng người thích đọc sách như Trần Nguyên Tổ sẽ thích công việc biên tập truyện kỳ quái, và sẽ được đắm mình trong những câu chuyện ma quái kỳ lạ, có khi là do tự cậu biên soạn hoặc do chính bản thân trải qua.



Buổi thẩm vấn bắt đầu, cô gái tóc trắng xinh đẹp ngồi một bên, đối diện là Chu Đảng và cảnh sát Tiểu Triệu. Cảnh sát Tiểu Triệu cầm trên tay sổ tay, bút và máy ghi âm, nghiêm túc ghi chép lại cuộc trò chuyện.

Chu Đảng hỏi: “Cậu có thể cho biết thông tin cơ bản của mình không?”

Trần Nguyên Tổ nắm chặt lấy váy, gật đầu: “Tôi là Trần Nguyên Tổ, nam, năm nay 25 tuổi… hiện tôi đang thất nghiệp và đang trong quá trình phỏng vấn.”

Trong khi Trần Nguyên Tổ nói, cảnh sát Tiểu Triệu cúi đầu ghi chép, thỉnh thoảng lén liếc nhìn nét mặt của sếp mình – thật kỳ lạ, lần này sếp lại hỏi một cách lịch sự như vậy, hoàn toàn không giống với phong cách thường ngày chút nào.

Anh vẫn còn nhớ lần trước khi sếp thẩm vấn Triệu Tường và Lý Sự Lý, đôi lông mày nhíu chặt, ánh mắt sắc bén đến mức muốn moi ra từng kẽ hở trong lời nói, cuối cùng ép Triệu Tường phải khai ra sự thật về hung thủ.

Nhưng lần này... Ồ, lại còn dùng cả từ "cậu có tiện không?" nữa chứ. Hihi.

Cảnh sát Tiểu Triệu vừa tưởng tượng vừa len lén nhìn sếp mình, rồi đột nhiên bắt gặp ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của Chu Đảng. Anh rùng mình, không dám làm trò nữa, ngoan ngoãn tiếp tục ghi chép.

Chu Đảng hỏi tiếp: “Cậu có nhớ trong khoảng thời gian từ ngày 11 đến 13 tháng 9, vào lúc 1 giờ chiều, cậu đã làm gì không?”

Cảnh sát Tiểu Triệu khẽ run lên, cố nén cười, lắng nghe giọng nói chậm rãi của chàng thanh niên xinh đẹp phía đối diện: “Ngày 11 tháng 9, tôi đi phỏng vấn ở công ty Giải trí Diệu Tinh, họ mời tôi phỏng vấn vị trí livestream bán hàng. Tôi không nhớ chính xác lúc nào mình về nhà... Hôm đó tôi bị theo dõi, thực ra tôi cảm nhận được, hắn đã theo dõi tôi vài lần rồi...”

Trần Nguyên Tổ khẽ cúi đầu, mô tả lại cảnh tượng lúc đó: “Thực ra tôi không sợ lắm, chỉ cảm thấy ghê tởm. Tôi vào cửa hàng tiện lợi của chủ nhà dưới tầng, ngồi đó hai tiếng, chờ khi chủ nhà ra ngoài đuổi hắn thì tôi mới về nhà.”

Chu Đảng đổi giọng hỏi: “Cậu đã từng đến nhà vệ sinh công cộng trước tòa nhà chưa?”

Trần Nguyên Tổ siết chặt váy, gật đầu: “Tôi có đến, tuy... tuy nó hơi bẩn, nhưng ở tầng tôi chỉ có hai nhà vệ sinh chung, việc đó rất bất tiện. Nếu tôi mặc đồ nữ, sẽ nhận được những ánh mắt mà tôi không thích lắm, nên tôi thường đến nhà vệ sinh công cộng để giải quyết.”

Chu Đảng tỏ ý thông cảm, đợi cảnh sát Tiểu Triệu ghi chép xong, anh tiếp tục hỏi: “Trương Thiết, người sống đối diện cậu, đã bị phát hiện rơi từ cầu cạn Vân Hạc vào lúc 2 giờ chiều ngày 13 tháng 9. Trước khi chết, mắt của anh ta bị móc ra. Cậu biết gì về vụ việc này không?”



Tiểu kịch trường vui nhộn:

Chu Đảng: Hóa ra cậu ấy thích kiểu này (cầm chiếc váy dài trong tay, háo hức muốn thử).