Hai đứa trẻ ngoan ngoãn mà gật đầu, phụ giúp cô nhóm lửa. Lão đại nhìn chăm chú vào bộ dạng bận rộn Lư Niệm Niệm trong lòng vẫn không thể yên ổn.
Một lát sau, nồi cháo bột ngô khoai lang đỏ liền xong còn them một dĩa rau cải thìa luộc liền xong thức ăn của cả ba người.
“Ăn đi.”
Lư Niệm Niệm quả thực muốn rớt nước mắt, cô hiện tại tình nguyện trở về gặm màn thầu dưa muối. Hai đứa nhỏ vừa ăn vừa nhìn cô, lần trước bọn họ ngồi trên bàn ăn đều là ba bọn chúng nấu.
“Đừng nhìn nữa, mau ăn nhanh đi. Ăn xong đi huyện thành một chuyến, quần đều muốn rách đến tét ra hết rồi đây này.”
Cô có điểm suy nghĩ về ý định của nguyên chủ lúc trước. Thật ra trước khi nàng xuyên đến nguyên chủ đã có ý định muốn bỏ trốn. Ông chồng Phương Thanh Sơn tuy rằng là người thành thật, cũng chăm chỉ chịu khó nhưng bất đắc dĩ là không có nhiều tiền.
Hơn nữa nguyên chủ không phải là người biết tích góp, mỗi lần Phương Thanh Sơn đưa tiền lương cho nguyên chủ đều không bao lâu liền hết. Lúc sau sẽ bắt đầu oán trách Phương Thanh Sơn, mắng hắn là phế vật, thế cho nên hai người mặc dù đã có hai đứa nhỏ nhưng cảm tình lại thập phần giống như kẻ xa lạ, ở bên cạnh nhau cơ hồ không nói lời nào hợp nhau.
Người mà nguyên chủ chướng mắt, Lư Niệm Niệm lại cảm thấy không tồi, là người hiền lành, có khả năng, có tiền lương liền nộp lên, biết làm việc nhà, biết chăm sóc con nhò,… Ok tốt lắm, cô vừa lòng.
Nhìn cái bồn cùng trên bàn đầy chén đũa, cô thở dài vung tay:
“Đi, rửa chén đi, rửa xong liền mang theo hai đứa lên huyện thành mua đồ.”
Lão nhị thì ánh mắt tỏa sáng còn lão đại vẫn bộ dáng thấp thỏm nhìn nàng. Nàng thật sự không phải muốn vứt bỏ bọn họ sao?
Lư Niệm Niệm nhìn cái nhà rách nát này một ngày ước chừng có thể thở dài 800 lần.
“Hệ thống ơi, cho tôi thêm tiền nhé, 50 đồng thật sự không đủ đâu.”
{Không có tiền!}
001 có chút cảm thấy điên rồi, trước giờ còn không thấy vị ký chủ nào không có liêm sỉ vậy đâu.
“50!”
{Không có. Cô đừng có quên cô còn không có bắt đầu hoàn thành nhiệm vụ đâu.}
Lư Niệm Niệm tròng mắt vừa chuyển, lập tức hắc hắc cười hai tiếng:
“Được thôi, được thôi. Vậy mau cấp nhiệm vụ cho tôi đi nè.”
“…”
{Hệ thống 001 xin phép tuyên bố nhiệm vụ: Đạt được sự tín nhiệm của hai đứa nhỏ sẽ đạt được khen thưởng 50 đồng tiền.}