Chương 6: Mẹ là tỉ phú

“Thật vậy chăng?”

Hai đứa nhỏ ngưng khóc nhưng vẫn cảm thấy không chắc chắn.

“Đương nhiên là sự thật, bằng không chúng ta ngoéo tay.”

Lư Niệm Niệm vươn ngón út, lão đại nhìn chằm chằm trong chốc lát, chậm rãi đưa ngón tay út của mình lên.

“Ngoéo tay cùng nhau hứa, một trăm năm không thay đổi. Được rồi, đã tin chưa?”

“Dạ.”

Lão đại gật gật đầu, ngay sau đó lại hỏi:

“Mẹ thật sự không đi sao?”

Lư Niệm Niệm cảm thấy thật bất đắc dĩ:

“Thật sự không đi. Con cảm thấy mẹ sẽ đi đâu?”

“Mẹ của Tiểu Hoa chính là như này, trước khi nàng ấy đi đối xử rất tốt với Tiểu Hoa, mua kẹo cho nàng ăn, còn mua cả dây cột tóc và làm cơm ngon. Sau đó đi ra ngoài liền không có quay về. Người trong thôn đều nói mẹ của nàng đi theo người khác chạy, sẽ không quay trở về.”

Lư Niệm Niệm thở dài, lại lần nữa sờ sờ đầu của hắn:

“Mẹ bảo đảm với con tuyệt đối sẽ không bỏ hai đứa.”

“Được. Con sẽ nhanh chóng rưởng thành, chỉ cần mẹ không đi, về sau con kiếm được tiền đều cho mẹ hết.”

Lư Niệm Niệm nhìn khuôn mặt nghiêm túc của hắn mà cảm động muốn khóc. Này nguyên chủ thật là tạo nghiệt a, đứa nhỏ tốt như vậy cũng không biết quý trọng. May là nàng đã tới.

“Nhà chúng ta không thiếu tiền a, đừng nghĩ những cái đó, về sau chăm chỉ mà học tập, đền đáp tổ quốc mới là chính đạo.”

Lão đại nghe xong ánh mắt kỳ quái nhìn nàng,

“Mẹ, nhà mình lấy tiền từ đâu chứ?”

Lư Niệm Niệm cười từ trong lòng ngực móc ra 50 đồng tiền đưa cho hắn xem:

“Mẹ bí mật nói cho hai đứa con biết, mẹ chính là tỉ phú a, siêu cấp có tiền, hai đứa chính là phú nhị đại chân chính, tiền nhiều cả đời cũng xài không hết. Bất quá, lời này cũng không thể cùng người khác nói ra có biết không? Nếu không nhà chúng ta sẽ bị kẻ xấu theo dõi trộm hết tiền đi, đã hiểu chưa?”

“……”

Lão đại cảm giác tam quan của chính mình đều bị biến thành điên cả rồi. Tuy rằng hắn còn nhỏ nhưng hắn không có ngốc, có thể hay không đừng gạt hắn như thế. Nhưng tiền này từ đâu mà có?

Mà lão nhị bên cạnh gì cũng chưa nói nhìn chằm chằm vào 50 đồng tiền.

Lư Niệm Niệm đem tiền một lần nữa nhét vào túi, sau đó đứng lên đối bọn họ nói:

“Nếu mệt nhọc thì hai đứa liền đi ngủ, còn không thì lại đây phụ mẹ nhóm lửa nấu cơm. Nếu không trưa nay không có gì mà ăn đâu.”