Chương 2

Chế độ khoa cử thời này rất nghiêm ngặt, nhiều năm trước từng xảy ra một vụ bê bối gây chấn động triều đình. Kể từ đó, trước khi thi, thí sinh đều phải cởi trần để kiểm tra gian lận.

Trong những ngày thi, họ còn phải ở trong trường thi nghỉ ngơi, tắm rửa và đi vệ sinh. Cơ hội để Trần Giảo - vốn đang cải trang thành nam - không bị phát hiện là gần như bằng không.

Nghĩ đến điều này, Vĩnh An Hầu lập tức im lặng như ve sầu mùa đông.

Quận chúa Di Hòa cười lạnh, nói: "Đến lúc đó, đám quan lại không chỉ cười nhạo ông trên triều, mà với tội khi quân, có lẽ họ sẽ kéo nhau ra chợ để xem ông bị xử trảm như thế nào nữa đó!”

Vĩnh An Hầu cúi đầu, rõ ràng đã chịu thua, nhưng vẫn cứng miệng nói: "Từ mẫu ra con hư, nàng cứ chiều chuộng nó đi. Đến khi cả Trường An biết nó là một tên ăn chơi trác táng..."

Ông lẩm bẩm, quận chúa Di Hòa cười lạnh: "Nó có cưỡi ngựa nghênh ngang trên phố hay vào thanh lâu, sòng bạc không? Nó vẫn đang học hành tử tế ở Quốc Tử Giám đấy chứ! Còn về mẫu thân hiền sinh con hư, lão gia muốn đánh nó thì tốt nhất đánh chết đi, ta tuyệt đối không cản!"

Trần Giảo vốn đang trốn ở phía sau vừa cắn hạt dưa vừa nghe, nhưng nghe tới đây thì mắt mở to, ngập ngừng: "Nương, đâu cần phải như thế?"

Nàng chỉ là không đạt kỳ kiểm tra thôi, không đáng tội chết chứ!

Quốc Tử Giám có chế độ dạy học phân loại, chia thành ba lớp Giáp, Ất và Bính. Học sinh trong lớp Giáp đều là cử nhân tài năng vượt trội, chỉ trừ một số ít là con em quyền quý chen vào.

Trần Giảo chính là trường hợp thứ hai, nàng chen chân vào giữa đám học sinh giỏi đỉnh cao, không xếp chót mới là thần kỳ.

Quận chúa Di Hòa liếc nữ nhi một cái, nói: "Con đừng sợ, nhìn xem lão già này có dám động đến con không. Ông ta chỉ giỏi cầm nhánh liễu ra vẻ thôi, từ nhỏ đến lớn có lần nào thực sự đánh con đâu."

Quận chúa Di Hòa vốn từ nhỏ được nuông chiều, sau khi xuất giá thì sống sung sướиɠ, bây giờ lớn tuổi vẫn giữ nguyên tính cách kiêu ngạo, không ai trong nhà dám chọc giận bà.

Bị thê tử mắng là lão già ngay trước mặt, Vĩnh An Hầu cũng không dám phản bác. Ông thầm nghĩ "nam nhi không chấp với nữ nhân", rồi ho khan một tiếng, giả vờ như không nghe thấy.

Không dám chọc giận quận chúa Di Hòa, ông đành thở dài chuyển chủ đề: "Cũng không biết tính lười học này của nghịch tử là di truyền từ ai..."

Trần Giảo là một đứa con hiếu thảo, thấy phụ thân cuối cùng cũng nguôi giận liền đưa ra một nắm hạt dưa mời ông, ân cần nói: "Phụ thân, lão sư ở Quốc Tử Giám cũng từng hỏi con câu này. Con đã nói là con thừa hưởng khí khái của ngài!"

Vẻ mặt Vĩnh An Hầu đầy khϊếp sợ, không dám tin: “???”

Kiếp trước rốt cuộc ông đã làm gì sai mà sinh ra đứa nghịch tử này! Đúng là mất hết cả danh tiếng!

Nghĩ ngợi một lúc, Vĩnh An Hầu dần bình tĩnh lại.

Ông gọi Trần Giảo lại, do dự nói nhỏ: "Nếu sau này có ai hỏi con câu này nữa, con cứ nói là thừa hưởng từ tổ phụ..."

Nghe thấy câu trả lời này, ánh mắt Trần Giảo nhìn phụ thân trở nên đổi khác.

Không ngờ phụ thân cũng là một đứa con hiếu thảo như vậy!

Trước đây nàng còn lo lắng việc luôn "chơi xỏ" phụ thân phải chăng không được tốt, nhưng hóa ra đây là bí kíp gia truyền.

Bị ánh mắt kỳ quặc của nữ nhi nhìn chằm chằm, Vĩnh An Hầu ho khan một tiếng, nói: "Con không biết đâu, gia gia của con xuất thân là võ tướng, tung hoành ngang dọc trên chiến trường, là một đại tướng quân oai phong lẫm liệt. Nhưng ông chỉ cần nhìn thấy sách là nhức đầu, từ bé đã không học hành được."

Nhóm dịch: Nhà YooAhin