Gió bên bờ sông mang theo âm thanh của nước chảy, pháo hoa trên bầu trời rất đẹp, giống như sao băng lướt qua, vệt sáng mềm mại rơi xuống đất. Lâm Triệt Ngôn nhìn đám người lục tục lên bờ, cảm thấy hơi hoảng hốt.
"Không phải, đã nói là đợi rồi sao? Đợi em hai mươi hai tuổi." Tim Lâm Triệt Ngôn đập nhanh, nhanh hơn bình thường, thậm chí còn sinh ra trạng thái hồi hộp, ngay cả giọng nói cũng run, "Anh, anh như vậy..."
"Không vui sao?" Du Tùy Thâm hỏi ngược lại, nhíu nhẹ mày, dường như đang nghĩ mình đã sai ở chỗ nào.
Lâm Triệt Ngôn: "...Cũng không phải."
Dừng lại một chút, "Chỉ là thấy hơi ngoài ý muốn."
Sau tất cả, bước này có thể bỏ qua.
Du Tùy Thâm không buông tay cậu, "Chỉ là anh không muốn sau này em sẽ cảm thấy tiếc nuối."
Hắn nghiêm túc nói như một lời tuyên thệ.
"Những người khác có, anh sẽ cho em như thế."
Lâm Triệt Ngôn thấy mình bị rơi vào hố rồi.
Ngay từ lúc nhận ra mình thích DU Tùy Thâm là đã rơi hố.
Du tiên sinh đã nghiêm túc, cơ bản không ai có thể chống đỡ được.
"Ngôn Ngôn, anh còn sững người làm gì thế? Nói gì đi chứ!" Chu Châu Thừa lên tiếng, hắn đứng gần hai người nhất, nên đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người.
"Đúng thế, các cậu đã đến bước nào rồi? Tôi đang tò mò lắm đây." Xích Tạp Uyên hùa theo, nhìn qua còn hưng phấn hơn cả hai người họ.
Lưu Thích đứng bên cạnh cũng không chịu yếu thế, "Mặc dù, Du tổng của chúng tôi lạnh lùng, nhưng bên trong ấm áp, hơn nữa lại đẹp trai, sống không loạn, có nhiều tiền, mấy năm nay chỉ đối tốt với mình cậu như vậy, Ngôn Ngôn liền theo anh ấy đi!"
"Hừ, để tôi nói đây, Ngôn Ngôn của chúng tôi là một trong những sinh viên nổi tiếng nhất khoa thiết kế, thậm chí ở cả đại học Z, người đẹp trai theo đuổi cậu ấy xếp thành sông, mặc dù Du tổng nhà các anh tốt, nhưng Ngôn Ngôn nhà chúng tôi đâu có kém hơn!" Đỗ Hiểu Phàn không chịu yếu thế nói.
"Du tổng của chúng tôi..."
"Ngôn Ngôn của chúng tôi..."
Cảnh tượng sau đó biến thành cuộc chiến ưu điểm của người thân hai bên.
Cảm xúc hồi hộp của Lâm Triệt Ngôn biế hơn phân nửa trong lúc mọi người ồn ào.
Cậu chợt nhớ tới năm thứ hai, giảng viên có giao một đề tài thiết kế, chủ đề về lễ cưới, lúc ấy bốn người trong ký túc xá đều nói mình là người theo chủ nghĩa độc thân, sau đó cả bốn kiên quyết không nộp bài tập.
Vốn Lâm Triệt Ngôn tưởng mọi người sẽ có điểm như nhau, kết quả một mình cậu năm chín, còn lại đều sau mươi, bảy mươi.
Lâm Triệt Ngôn không muốn học lại, chỉ còn cách đi xin giảng viên, bắt buộc phải làm lại bài tập.
Vì thế Lâm Triệt Ngôn vắt óc viết một bản kế hoạch, từ lúc cầu hon cho đến khi kết hôn, các giai đoạn đều phải thay đổi bầu không khí. Vì thế, cậu đã nghĩ đến pháo hoa và lời chúc phúc của đám đông.
Nó rất giống như lúc này.
"Người thích em xếp hàng dài thành sông?" Lời nói của Du Tùy Thâm cắt đứt mạch nghĩ của cậu.
Lâm Triệt Ngôn liếc nhìn Đỗ Hiểu Phàn đang ồn ào với người khác, nhận ra đối phương sắp kể ra những người đã từng theo đuổi mình, cậu vội vàng xông lên che miệng Đỗ Hiểu Phàn lại.
"Không có như vậy đâu, đừng nghe cậu ấy nói bậy."
"Yo..."
Lâm Triệt Ngôn chột dạ liếc nhìn Du Tùy Thâm đang nhíu mày nhìn cậu và Đỗ Hiểu Phàn, đột nhiên phản ứng lại vội vàng thả Đỗ Hiểu Phàn ra.
Du tổng ghen ngầm còn đã, bây giờ ghen trước mặt mọi người càng dễ chết hơn.
"Tôi nói rõ ràng..." Đỗ Hiểu Phàn khó tin, "Này, cậu đánh mông tôi làm gì?"
Trong lòng Lâm Triệt Ngôn nghĩ tôi không đánh cậu thì người chịu tội sẽ là tôi. Nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh, "Nhìn người đẹp là không nhịn được."
Ánh mắt người đàn ông ở trước mặt ngày càng sâu.
Xích Tạp Uyên: "Này em dâu, cậu tỏ tấm lòng như nào với Du Tùy Thâm của chúng tôi đây?"
"Đúng thế, lúc nãy Du tổng nói mọi người đều nghe thấy, bây giờ đang chờ cậu trả lời."
"Nhưng mà nếu cậu không đồng ý tôi cũng có thể hiểu, cái hũ nút như lão già Du ai mà thèm chứ!"
Đột nhiên Lâm Triệt Ngôn cảm thấy hiện trường tỏ tình này không giống bình thường, không phải người tham gia nên giúp hai bên thổ lộ với nhau sao?
Không ngờ vẫn có người nói hiểu khi cậu không đồng ý.
Chẳng lẽ cậu có thể từ chối?
"Vậy nếu như em không đồng ý..."
"Nếu như em không đồng ý, anh đành phải theo đuổi em thêm một đoạn thời gian nữa." Du Tùy Thâm dựa vào an can, gió thổi bay vạt áo của hắn, gương mặt dịu dàng, Lâm Triệt Ngôn chỉ dám nhìn thoáng qua thôi.
"Anh sẽ không ép em làm bất cứ điều gì, cả về vấn đề kia. Nhưng kết quả cuối cùng anh sẽ không để nó vượt tầm kiểm soát của mình."
Nó giống như tôi có thể cho bạn tự do, nhưng không gian của bạn luôn nằm trong tay tôi.
Điều này rất là Du Tùy Thâm.
Lâm Triệt Ngôn vẫn nghĩ đến cuộc sống hôn nhân của mình vẫn là sản phẩm hợp động cho đến trước ngày hôm nay.
Mặc dù giữa hai người có cái gọi là tình yêu, nhưng nói gì đi nữa, xuất phát điểm của họ đã không đúng, bọn họ bắt đầu vì lợi ích, rất giống như Lâm Lập Đức và Trần Ngọc Nhiễm, cho nên kết quả cuối cùng như nào trong lòng Lâm Triệt Ngôn đều hiểu.
Dù sao ở trong lòng Lâm Triệt Ngôn, bị trói buộc với nhau vì lợi ích, cuối cùng sẽ vì lợi ích tách ra.
Nhưng Du Tùy Thâm đã xé nát cái gọi là lợi ích, bắt đầu từ việc chuẩn bị quà cưới, đến tiệc đính hôn và cả cầu hôn nữa.
Người này, rõ ràng nhìn như một tên trai thẳng, nhưng lần nào cũng có thể nhìn rõ những thứ ngay cả cậu cũng không rõ. Sau đó giúp cậu phá vỡ, đưa cậu quay về ánh sáng.
"Ngôn Ngôn?"
Lâm Triệt Ngôn duỗi tay ra, muốn nắm lấy tay Du Tùy Thâm, nhưng nhớ ra còn có nhiều người ở đây, liền rụt tay về, lại bị người đàn ông nắm lấy.
"Em đã nghĩ xong chưa?"
Lâm Triệt Ngôn cảm thấy Du Tùy Thấm rất quá đáng, "Không phải anh đã biết trước kết quả rồi sao? Hỏi em nhiều lần như thế, em thích anh như vậy? Cho dù đã nhiều năm rồi chẳng lẽ lại không muốn sao?"
Tảng đá trong lòng đã rơi xuống, tất cả sự lo lắng đều theo câu nói này biến mất. Lâm Triệt Ngôn nghe thấy tiếng chúc mừng của những người xung quanh, từ bạn bè của cậu đến bạn bè của Du Tùy Thâm.
Lâm Triệt Ngôn đang lơ lửng khi phải kết hôn, cuối cùng cũng thấy chân thật.
Du Tùy Thâm: 'Anh chỉ muốn nghe từ miệng em nói mà thôi."
Du Tùy Thâm dẫn cậu kên thuyền, nơi bạn bè và người thân vừa đi xuống.
Con thuyền rất lớn và được trang trí đẹp mắt. Càng đi vào bên trong, cảm giác càng không đúng, mãi cho đến khi vào sảnh lớn, Lâm Triệt Ngôn bị cảnh tượng bên trong dọa sợ.
Đây là một con thuyền du lịch lớn, xem ra đã được cải tạo lại. Lâm Triệt Ngôn nhìn mọi thứ được trang trí đẹp đẽ, lại nhìn về phía các bạn cùng phòng của mình.
"Du tổng tìm chúng tôi hỏi về ý tưởng kết hôn của cậu." Chu Châu Thừa nói, 'Lúc đó tôi liền nhớ đến bài tập đó!"
Đỗ Hiểu Phàn: 'Cái này cậu phải cảm ơn Tống Thời Sâm, ký túc xá của chúng ta và Đỗ Hà không có quan hệ tốt, phải nhờ cậu ta chạy đến văn phòng viện xin thiết kế ban đầu."
"Thế nào, nhìn bản thiết kế của mình thành hiện thực, có phải thấy rất kỳ diệu không?"
Lâm Triệt Ngôn ngơ ngác gật đầu, lại bị người ta xoa đầu.
Du Tùy Thâm: 'Nguyện vọng của em, anh sẽ giúp em thực hiện."
Lâm Triệt Ngôn cảm thấy Du tiên sinh hôm nay đã khác hoàn toàn với người thường ngày.
Uống một ít rượu, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm. Cảnh tượng ấm áp, lại là người quen, còn có cả Du Tùy Thâm. Có lẽ vì cảm xúc bắt đầu quá mãnh liệt, đã tiêu hao quá nhiều sức lực, Lâm Triệt Ngôn ngủ lúc nào không hay.
Trong mơ màng, cậu có một giấc mơ.
Cơn bão dữ dội làm rung chuyển thành phố, bầu trời xám xịt không thấy mặt trời, cậu đứng dưới cơn bão, tay cầm ô miễn cưỡng che mưa. Nhưng không lâu sau, ô cũng bị thổi bay đi, chân không thẻ bước đi, chỉ có thể đứng tại chỗ, nước mưa dâng càng cao, đã đến thắt lưng.
Ngay khi, Lâm Triệt Ngôn tưởng mình sẽ chết, đột nhiên có người che ô cho cậu và nắm lấy tay câu. Trong thoáng chốc đó, Lâm Triệt Ngôn phát hiện mình có thể cử động, đang muốn ngẩng đầu lên nhìn người đó là ai để nói cảm ơn, thì bị đánh thức.
Khách khứa trên du thuyền đã về hết, chỉ còn lại ba khoảng ánh trăng chiếu qua cửa sổ. Cậu nằm trên giường, nỗi hoảng sợ bống tối vẫn còn sót lại.
Đưa tay sờ bên cạnh, căn vẫn còn ấm, chứng tỏ người đàn ông chưa rời đi lâu.
Giọng nói của Du Tùy Thâm truyền qua cửa phòng, nghe rất nặng nề.
"Được, ngày mai tôi sẽ đến."