Chương 2:

Văn Phồn gật đầu, dùng chìa khóa mở cửa phòng. Âm thanh "cùm cụp" vang lên, nghe vô cùng chói tai ở trong không gian im ắng.

Người đàn ông trong phòng dường như cũng phát giác ra, giọng nói trầm thấp thiếu kiên nhẫn vang lên: "Cút."

Hắn có giọng nói trầm thấp tựa như một loại rượu được ủ nhiều năm, êm dịu và gợi cảm, nhưng trong giọng nói lúc này không hề dịu dàng mà toát ra sự khó chịu sắp bùng nổ.

Thư ký Tần và Văn Phồn nhìn nhau, dang hai tay ra tỏ vẻ bất lực.

Văn Phồn đẩy cửa bước vào.

Giọng nói đó lại vang lên: "Tôi nói lại lần nữa, đi ra ngoài."

Thân hình cao lớn của người đàn ông ngồi trên chiếc ghế sô pha trong căn phòng tối tăm, mu bàn tay gác lên mắt tạo thành một tư thế tự phụ nhưng vô cùng thiếu kiên nhẫn.

Mái tóc vốn đã được chăm chút cẩn thận bây giờ lại rối bù, có vài sợi còn rơi xuống trên trán.

Văn Phồn lặng lẽ đi tới rót cho hắn một ly nước, chiếc cốc thủy tinh có kiểu dáng độc đáo chạm vào mặt bàn phát ra một tiếng vang nhẹ.

Dù đã cảm nhận được người đàn ông sắp bùng nổ, Văn Phồn vẫn bình tĩnh dùng ngón tay gõ nhẹ vào thành cốc nói: "Uống chút nước đi, tỉnh táo rồi về nhà."

Thiệu Dập Tuỳ dừng lại, tất cả sự bực tức trong lòng lập tức biến mất không còn dấu vết.

"Phồn Phồn?"

Văn Phồn mò mẫm trên bàn tìm chiếc remote bật đèn: "Anh đừng làm phiền thư ký Tần nữa. Vợ anh ấy không phải mới sinh em bé cách đây không lâu sao? Nếu không có việc gì thì cho người ta về sớm, anh độc thân chứ người ta không có độc thân đâu."

Giọng nói của thiếu niên nhẹ nhàng vang lên trong bóng tối, như có một loại ma lực nào đó có thể khiến người ta cảm thấy an tâm.

Thiệu Dập Tuỳ ngồi dậy trên sô pha, Văn Phồn cũng đúng lúc tìm thấy remote bật đèn trong phòng lên.

Cuối cùng đã thấy rõ dáng vẻ của người đàn ông hiện tại, cà vạt bị hắn kéo xuống ném trên mặt đất, hắn mở hai cúc áo, vẻ mặt mệt mỏi như thể đã ba ngày ba đêm không ngủ.

"Anh không có dày vò hắn, cũng không có kêu hắn làm thêm giờ... Hắn lại gọi cho em nữa?"

Văn Phồn đưa ly nước cho hắn.

"Ừ, em vừa xong việc, không có việc gì làm nên tới đây mở mang tầm mắt."

Thiệu Dập Tuỳ nghe cậu nói đùa bèn đưa hai ngón tay búng lên trán cậu, "Mở mang gì nữa, anh đưa em đi khám phá còn chưa đủ sao? Chỗ này có gì đáng để đến đâu."

Văn Phồn không để ý tới động tác của hắn, ngồi dậy lượm cà vạt và áo khoác bị ném trên mặt đất.

"Em đến đây để đón anh, hài lòng chưa sếp Thiệu?"

Hài lòng.

Thiệu Dập Tùy rất thích nghe cậu nói như thế, hắn lại ngả người ra sau nhấp một ngụm nước, tầm mắt chậm rãi lướt qua nhìn thiếu niên.

Tay áo sơ mi trắng tinh xắn lên để lộ ra cẳng tay trắng nõn, vạt áo được bỏ gọn gàng trong quần, khi cúi người xuống thắt lưng cũa cậu như chỉ to bằng một bàn tay.

Gầy quá.

Hắn chưa bao giờ thấy một người đàn ông nào gầy như vậy.

Thậm chí còn gầy hơn cả cô tiểu thư mà người nhà cố tình sắp đặt để tiếp cận hắn.

Thiệu Dập Tuỳ nhịn không được nói: "Bình thường em ăn cơm như con mèo ấy, ăn ba muỗng là no rồi, thấy anh không nuôi nổi em hả?"

Văn Phồn liếc hắn một cái: "Anh tưởng ai cũng ăn một lần năm cái bánh bao như anh? Em không có ăn nổi đâu." Cậu đưa cà vạt qua, nói: "Mang vào đi, xã giao xong thì về nhà ngủ. Ông chủ mà bỏ bê công việc cũng bị trừ lương."

Thiệu Dập Tuỳ bất mãn thắt cà vạt lại.

"Sao em không hỏi tại sao tâm trạng anh tệ thế?"

Bà nội của Thiệu Dập Tuỳ là người Nga nên hắn cũng có một phần dòng máu Nga. Các đường nét trên khuôn mặt sắc sảo hơn những người khác do gen của người da trắng, và có lẽ vì mấy năm qua ở Thiệu thị chịu quá nhiều áp lực nên giữa hai lông tạo thành hình chữ "Xuyên". Dáng vẻ rất nghiêm khắc, giọng điệu thay đổi một chút đã giống như đang mắng chửi khiến người khác sợ hãi.

Nhưng Văn Phồn đã quen từ lâu, cậu kiên nhẫn hỏi: "Bây giờ hỏi có muộn không?"

"Không quá muộn."

"Vậy anh nói em biết tại sao tâm trạng của anh không tốt đi?"

Thiệu Dập Tuỳ chống khuỷu tay lên, im lặng một lúc rồi đột nhiên đưa tay kéo cậu lại gần. Văn Phồn không có chuẩn bị nên suýt chút nữa ngồi lên đùi hắn, trái tim đột nhiên đập lỡ một nhịp.

Trong chớp mắt, cậu nhanh chóng bám vào lưng ghế sofa. Lúc nói chuyện giọng của cậu cũng căng thẳng hơn: "Anh làm gì vậy?"

Thiệu Dập Tuỳ nhìn cậu: "Không có gì, anh quen với việc em ở gần rồi."

Thiệu Dập Tuỳ là thẳng nam, tiếp xúc với người cùng giới lúc nào cũng thoải mái, nhất là đối với cậu. Văn Phồn lại chưa bao giờ nói với ai rằng cậu thích người cùng giới, nên hắn mặc định nghĩ rằng cậu thích người khác giới. Thường khi ôm ôm ấp ấp vốn đã là chuyện bình thường giữa hai người, trước kia hắn còn hôn mặt cậu, nói mình thấy khuôn mặt cậu vừa mềm vừa trắng nên rất muốn hôn.

Nhưng Văn Phồn dù sao cũng không phải là thẳng nam, nếu Thiếu Dập Tuỳ làm vậy cậu chắc chắn sẽ có cảm giác. Cậu tự dưng cảm thấy tức giận, vỗ vào vai hắn: "Lớn rồi mà còn không trưởng thành."

Thiệu Dập Tuỳ bật cười vì cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, vòng tay qua ôm vai cậu rồi ngả người ra sau.

"Sao trông em giống cô vợ nhỏ thế?"

Văn Phồn đá vào bắp chân dài của hắn.

Cứng đến mức đá không nổi.

Thế là lại không để ý đến hắn.