Chương 1: Cậu bạn xinh đẹp

Giới thượng lưu ở Vân Thành đều biết chỉ có một người có thể áp chế được Thiệu Dập Tuỳ, đó chính là Văn Phồn bạn từ nhỏ của hắn.

Thực ra cũng có nhiều người không hiểu tại sao một người nắm quyền Thiệu thị có thủ đoạn cứng rắn, lại có khối tài sản trị giá hàng nghìn tỷ khiến biết bao người phải nịnh nọt lại chịu nghe lời của một đứa không quyền không thế?

Nhà họ Văn tuy là dòng dõi thư hương, nhưng nói thẳng ra thì địa vị của bọn họ xách giày cho nhà họ Thiệu còn không tới, vậy Văn Phồn lấy quyền gì kiềm kẹp người ta.

Với đôi tay chơi dương cầm đó?

Nhưng cho dù người khác có thắc mắc thế nào đi chăng nữa, thì sự thật vẫn là không có ai dám nói này nói nọ Thiệu Dập Tuỳ ngoại trừ Văn Phồn.

Khi hoàng hôn buông xuống, cánh cửa của một tiệm đàn rộng rãi và sáng sủa ở trung tâm thành phố đóng lại, một thiếu niên mặc áo sơ mi trắng đang cẩn thận khóa cửa lại.

Dáng người cậu cao gầy mảnh khảnh, vẻ ngoài cực kỳ xinh đẹp. Cậu cụp mắt xuống cẩn thận xem xét ổ khóa điện tử. Khuôn mặt trông giống như một bức tranh rực rỡ, làn da trắng nõn như tuyết, màu tóc đen nhánh như loại mực tốt nhất Huy Châu, lông mi dài cong cong và đôi môi màu hồng hào.

Sau khi khóa cửa tiệm đàn, cậu quay người bước xuống bậc thang.

Ánh đèn đêm rực rỡ ở trung tâm thành phố chiếu lên khuôn mặt đẹp đến nghẹt thở.

Căn hộ của Văn Phồn ở gần đây, nên cậu định đi dạo về nhà. Đúng lúc này điện thoại trong túi reo lên, cậu nhìn xuống thấy tên của thư ký Tần.

Thư ký Tần là người của nhà họ Thiệu, y đã đi theo Thiệu Dập Tuỳ được ba năm vì năng lực làm việc rất tốt. Thường ngày y sẽ không gọi điện cho cậu, mà nếu đã gọi thì chắc chắn là liên quan đến việc riêng của Thiệu Dập Tuỳ.

Văn Phồn nhấc máy nói: "Thư ký Tần."

Giọng nói của thiếu niên rất nhẹ nhàng, khi hạ xuống nghe như tiếng nước chảy êm tai.

Thư ký Tần không có thời gian thưởng thức giọng nói hay, đi thẳng vào chủ đề chính: "Cậu Ôn, sếp Thiệu uống say nên đang nghỉ ngơi ở khách sạn…" Ngừng một lúc lại nói thêm: "Tâm trạng của sếp hình như không tốt lắm ạ."

Văn Phồn nhíu mày, biết nửa câu sau mới là mấu chốt.

Thiệu Dập Tùy đích thực là con cưng của trời, vừa được sinh ra đã đứng trên đỉnh kim tự tháp. Sau khi tiếp quản quyền lực của nhà họ Thiệu ở tuổi hai mươi bốn hắn đã lập tức bộc lộ bản lĩnh, mấy năm qua đám người bên cạnh như hổ rình mồi đều bị hắn chỉnh đốn một phen nên không còn ai dám khinh thường nữa.

Bỏ qua thân phận địa vị thì vốn dĩ tính tình của Thiệu Dập Tùy cũng đã thất thường và khó lường, Thư ký Tần đi theo hắn ba năm mà vẫn còn thấy sợ. Khi tâm trạng hắn không tốt cũng chẳng có ai dám đến gần, nhưng Văn Phồn không giống với bọn họ nên Thư ký Tần mới dám gọi điện cho cậu.

Ở Vân Thành có lan truyền một câu thế này: Nếu Thiệu Dập Tùy là con ngựa hung hãn khó dạy thì Văn Phồn chính là sợi dây cương.

Cậu nói: "Tôi biết rồi, anh gửi cho tôi địa chỉ đi, tôi sẽ đến đó ngay."

Thư ký Tần cảm kích, nhanh chóng gửi địa chỉ vào điện thoại của Văn Phồn.

Đây là một khách sạn xa hoa hàng đầu ở Vân Thành, khách sạn ẩn mình trong đoạn đường phồn hoa nhất của trung tâm thành phố, nơi đây tấc đất tấc vàng nên không gian rất yên tĩnh. Tìm sự bình yên giữa chốn xô bồ mới thú vị, đó có lẽ cũng chính là sở thích của những người giàu có.

Xe taxi bị chặn lại ở đại lộ ngoài cùng, sau khi Văn Phồn trả tiền rồi xuống xe, cậu nhìn thấy thư ký Tần đã đợi ở cách đó không xa.

Không biết y nói gì mà những người bảo vệ nhanh chóng cho cậu vào, Văn Phồn lại lên xe của thư ký Tần.

Khách sạn nằm sâu trong đại lộ Ngô Đồng, cực kỳ khuất mắt.

Chiếc xe chạy qua một bùng binh có đài phun nước rồi dần dần dừng lại.

Khách sạn sang trọng theo phong cách Baroque tỏa ra vô số ánh đèn rực rỡ, kiến trúc và màu sắc phức tạp khiến người nhìn lóa cả mắt.

Văn Phồn không có thời gian xem kỹ chỉ cúi đầu gửi tin nhắn cho người nọ, không thấy ai trả lời nên cậu nhét điện thoại vào túi đi theo thư ký Tần vào trong.

Ở đây đang tổ chức một bữa tiệc của giới thượng lưu.

Văn Phồn không biết những quyền cao chức trọng này là ai, cũng không biết bọn họ ăn mừng vì cái gì, nhưng ở đây có rất nhiều người đều biết cậu.

Thiệu Dập Tuỳ có một người bạn thân rất xinh đẹp, một nửa Vân Thành đều biết chuyện này. Nhưng chỉ nghe đồn là đẹp thôi chứ không biết đẹp cỡ nào, nên hôm nay lần đầu tiên nhìn thấy đã suýt khiến một số người phải trợn to mắt.

Chẳng trách có thể kiềm kẹp được hắn, một người đẹp như vậy cho dù có bị cậu tát hai cái cũng không ai nói một lời.

Ngay lập tức đã có người không nhịn được bắt đầu nhỏ giọng bàn tán, "Đây là bạn của chủ tịch Thiệu hả, không phải người yêu của hắn sao?"

Có người biết chuyện nên cười thấp giọng mắng: "Đừng có để lộ tâm địa xấu xa ra kẻo người ta đánh giá, nếu thật sự muốn thì hai người đã không làm bạn suốt hai mươi năm rồi?"

"Tận hai mươi năm? Chủ tịch Thiệu xứng đáng làm Liễu Hạ Huệ ở Vân Thành."

"Không phải đâu." Người đàn ông hạ giọng: "Thiệu Dập Tuỳ kỳ thị đồng tính, người đẹp cũng thích người khác giới mà. Nếu không thì chú nghĩ thử xem sao nhiều năm như thế mà không thấy tin đồn nào, không lẽ có mỗi chú tinh mắt nhìn ra thôi?"

Mấy người ngồi bán tán tặc lưỡi lắc đầu, không biết thở dài về điều gì.

Mấy năm trước cả nước thông qua dự luật hôn nhân đồng giới, tin tức này như khiến trời đất chấn động nhưng trên thực tế lại không có tác động gì đến hầu hết mọi người, cũng sẽ không có ai vì một dự luật mà thay đổi xu hướng tính dục của mình.

Trong số đó có Thiệu Dập Tuỳ, một người đàn ông thẳng đến mức không thể thẳng hơn.

Văn Phồn đã quen biết hắn được hai mươi năm, trong suy nghĩ của cậu việc hắn thích người khác giới có lẽ cả đời này sẽ không thay đổi. Từ sau khi nhận ra sự thật này, cậu cũng không còn bất kỳ suy nghĩ nào khác đối với hắn.

Đúng, cậu không thich người khác giới, cậu thích người cùng giới, thích Thiệu Dập Tuỳ.

Nhưng may mà cậu chưa thích hắn đến nỗi mê muội, và nếu tiếp tục làm bạn với nhau cũng tốt. Cậu không có hứng thú với mấy tình tiết bẻ cong trai thẳng gì đâu, Văn Phồn thật sự rất lý trí.

Thang máy chuyên dụng đi thẳng lên tầng 33 của khách sạn, thư ký Tần dẫn Văn Phồn đến trước cửa một căn phòng.

"Cậu Văn, sếp Thiệu đang ở bên trong."