Trong màn đêm, Thời Hữu Phượng bị giấu trong một góc chăn.
Y cũng không cảm thấy có một chút an toàn nào, trên chiếc giường xa lạ lại có mùi vị của nam nhân làm cho trái tim y đập thình thích sợ hãi.
Hai tay hai chân bị trói chặt, không cần nhìn đã biết chỗ đó đã xưng đỏ, đau đớn đến mức nước mắt không khống chế được mà rơi xuống.
Y nhớ nhà, nhớ phụ mẫu, nhớ tỷ tỷ, nhớ chiếc giường mềm mại ấm áp của mình.
Bây giờ chắc chắn người nhà cũng đang rất lo lắng cho y.
Không nên gấp gáp, đừng khóc, khóc cũng không làm được chuyện gì.
Nhưng nước mắt cứ chảy xuống, xúc động muốn gào khóc dường như muốn bao phủ cả lý trí.
Thời Hữu Phượng cắn răng nghẹn lại tiếng nức nở, hai tay thử mở chiếc chăn ra, muốn trốn khỏi giường.
Dường như chỉ cần rời đi khỏi giường, rời đi khỏi mùi vị có tính xâm lược của nam nhân này thì sẽ an toàn hơn một chút.
Y ủi ủi cái chăn, nhưng sức lực y vốn không lớn, vì đói bụng nên hai tay càng không có sức lực, căn bản không ra khỏi chiếc giường lớn kia.
Thời Hữu Phượng cựa quậy một hồi, thì lại làm cho chăn đệm càng thêm quấn chặt lại.
“Lại có mèo hoang chui vào?”
Chợt, một giọng nói của nam nhân xa lạ vang lên.
Trong lòng Thời Hữu Phượng căng thẳng, trên trán đổ mồ hôi như mưa.
Ngay sau đó, chiếc chăn nặng trên người liền bị nhất lên.
Không đợi cho Thời Hữu Phượng nhìn rõ, thì y đã bị một nam nhân đè xuống.
“Ư ư ư…”
Trong miệng Thời Hữu Phượng bị nhét khăn, chỉ có thể hoảng sợ mà trừng mắt phản kháng, cố gắng chịu đựng trọng lượng cùng mùi hôi thối.
Bởi vì sự động tĩnh của y, cho nên Hoắc Nhận đang say rượu cũng có chút tỉnh táo.
Hắn nhíu mày lại, nhìn rõ thứ trước mắt.
Nào có phải là mèo hoang đâu, trên giường là một thiếu niên có khuôn mặt trắng nõn lem nhem như mặt mèo.
Nhưng Thời Hữu Phượng lại nhìn không rõ, chỉ nhìn thấy một bóng dáng cường tráng ở trước mắt mà thôi, y hoảng sợ, nước mắt từng giọt từng giọt lăng xuống.
Hoắc Nhận nhíu mày, hắn tấy chuỷ thủ bên hông ra, chỉ cần hai ba động tác thì dây thừng trên tay chân của Thời Hữu Phượng đã bị cắt bỏ.
Cổ tay cổ chân của tiểu ca nhi sưng đỏ chói mắt, tuy rằng Hoắc Nhận gϊếŧ người không chớp mắt, nhưng nhìn qua cũng cảm thấy ghê người.
Chủ yếu là quá yếu ớt, trắng nõn.
Hoắc Nhận thấy tiểu ca nhi đã bị doạ đến mức choáng váng, đang muốn vươn tay lấy đi khăn trong miệng y ra thì y đã hoảng sợ mà nghiêng đầu qua một bên, cả cơ thể run rẩy không ngừng.
Haizz, thôi được rồi.
Hoặc Nhận vừa mới định nói gì đó thì đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng xiềng xích, lạch cà lạch cạch sau đó lại vang lên âm thanh khoá cửa.
Âm thanh thô tục cùng say khướt của mấy nam nhân từ bên ngoài truyền vào:
“Đại đương gia, uống rượu kia là có thể một đêm bảy lần đó!”
“Đừng nói chuyện cười, đại đương gia tuổi trẻ khí thịnh, vậy mà còn cần đến xuân dược sao?”
“Tiểu ca nhi kia chỉ cần rầm rì một tiếng, chắc chắn đại đương gia sẽ bắn ra ào ạt.”
Hoắc Nhận liền hiểu rõ, thân thể của lão đại đương gia kia đã bị rượu sắc đào rỗng nhưng mỗi ngày vẫn có thể ôm rượu cùng nữ nhân.
Đột nhiên từ dưới eo bụng có một ngọn lửa nóng bùng lên, miệng lưỡi vô cùng khô khốc.
Hắn theo bản năng mà kéo kéo xiêm y trước ngực, bộ ngực ngay lập tức liền lộ ra.
Chỉ trong vòng nửa khắc (15 phút), ngọn lửa ở dưới bụng càng lúc càng mất khống chế.
Khuôn ngực rắn chắc phập phồng theo tiếng thở nặng nề, Hoắc Nhận cúi đầu xoa xoa trán, ánh mắt liếc nhìn tiểu ca nhi đang sợ đến mức mặt mày trắng bệch, đang kéo tấm chăn lùi vào trong giường.
Nho nhỏ một cục, giống như mèo con đáng thương bị người khác bắt nạt.