Một đám người đang thương lượng thì một đám nam nhân mênh mông cuồn cuộn đi về hướng Tụ Nghĩa Đường.
Một đám nam nhân vai hùm lưng gấu cao lớn, chỉ có tiếng bước chân cũng làm cho mặt đất chấn động ầm ầm.
Ban đêm vào tháng ba trong núi rất lạnh lẽo.
Nam nhân cầm đầu có thân cao lớn vô cùng nổi bật, một thân áo vải qua loa, lộ ra bộ ngực rắn chắc màu đồng, bên trên còn đọng lại vết máu.
Khí thế vô cùng hung hãn còn mang theo sát khí, bên hông mang theo một thanh đao, lưỡi đao còn nhỏ máu.
Vệt máu kéo dài từ sân vào đến Tụ Nghĩa Đường.
Loảng xoảng một tiếng, lưỡi đao loé sáng làm cho mọi người sợ tới mức lui một bước về phía sau.
Thanh đao nặng trịch cứ như vậy mà bị nam nhân ném lên bàn.
Mấy nam nhân trong Tụ Nghĩa Đường thấy thế còn có cái gì muốn làm phản sao, trên mặt tỏ ra thần phục mà ôm quyền gọi đại đương gia.
Hoắc Nhận không hiểu ra sao, đứng dậy tránh khỏi, liên tiếp hỏi ba câu:
“Làm gì vậy?”
“Các huynh đệ bái ta làm cái gì?”
“Vì sao trên mặt các ngươi lại… rối rắm?”
Hừ, ngươi vừa về liền ném đao, vậy mà ngươi còn không biết xấu hổ còn hỏi bọn ta đang làm cái gì sao?
Uy hϊếp thẳng mặt, vậy mà còn giả bộ làm người tốt.
Sao ngươi đi không soi gương đi, nhìn xem ngươi có chỗ nào tốt không, vừa giơ tay là ra mạng người.
Mấy người liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng nhìn thấy Hoắc Nhận khom người muốn đỡ bọn họ dậy, nhưng lại không ai dám động.
Trong đó có một người dẫn đầu lên tiếng, hắn hung hăng lau đi khoé mắt: “Nhị đương gia, ta thề sống chết đi theo ngài!”
Hoắc Nhận vội vàng xua tay vội vàng lui về phía sau: “Việc này không được đâu.”
“Ta nhớ rõ các huynh đệ cũng đã từ thề sống thề chết muốn đi theo hắn…” Hắn trầm ngâm một lát lại nói: “Các ngươi xem, đại đương gia còn chưa có hạ táng, chờ các người đi theo đó.”
Sau khi Hoắc Nhận thốt ra lời này, sắc mặt mọi người liền khó coi.
Trong đó có người không chịu nổi sự trêu đùa của Hoắc Nhận, liền rút đao bên hông ra muốn chém chết Hoắc Nhận.
Phụt một tiếng.
Một dòng máu tươi bắn vào từng khuôn mặt lộ vẻ hung ác, trong nháy mắt dập tắc đi ý đồ nóng lòng muốn xông lên của bọn họ, khung cảnh trước mắt liền chìm vào trong im lặng.
Không ai thấy rõ Hoắc Nhận cầm lấy thanh đao trên bàn lúc nào, khi nào lại để nó trở về chỗ cũ.
Hoắc Nhận đá đá cái đầu người bên chân, thở dài nói: “Mười đương gia đi theo đại đương gia đi,” dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nam nhân thì phải nhất ngôn cửu đỉnh, như vậy mới để người phía dưới nể phục.”
Không đợi Hoắc Nhận quay đầu nhìn lại mọi người, thì bọn họ đã đồng loạt quỳ xuống.
Ở trước thực lực tuyệt đối, những mưu mô quỷ kế đều không có tác dụng.
“Ngài chính là đại đương gia! Xin ngài dừng ghét bỏ huynh đệ bọn ta!”
Lúc đầu nhị đương gia tới Ngoạ Long Cương thì mọi người vô cùng đề phòng cảnh giác. Nhưng sau khi trải qua hai tháng, hắn chỉ cần làm ra một chuyện thì làm cho cả sơn trại sợ hãi.
Bởi vì có người thích chó không thích mèo, hắn ta còn làm trò ở trước Hoắc Nhận ra vẻ ghét bỏ mèo, kết quả là nhị đương gia cầm dao kề lên cổ hắn ta, hỏi đối phương thích mèo hay chó.
“Từ nay về sau, ngài kêu ta bắt mèo ta tuyệt đối sẽ không chạm vào chó.”
Mọi người cũng liếc nhìn nhau một cái, đồng thời cắn răng nói: “Chúng ta cũng thích mèo.”
Cái người thích mèo không thích chó vậy mà là đại đương gia, nhưng bọn họ phải bảo toàn mạng sống của mình mới suy nghĩ chuyện khác được.
Hôm nay khuất nhục, sau này sẽ trả lại gấp trăm lần!
Hoắc Nhận nhìn đám nam nhân quỳ gối trên vũng máu, sờ sờ cằm nói: “Được rồi, nếu đều thích mèo, vậy chúng ta chính là người một nhà, các huynh đệ đã tin tưởng tại hạ, tại hạ nhất định sẽ xem các huynh đệ như người thân.”
Không đợi mọi người nói thêm gì thì Hoắc Nhận lại nói tiếp: “Lão đại đương gia cùng bảy đương gia đã có cống hiến rất lớn cho Ngoạ Long Cương, hậu táng đi!”
“Đại đương gia nhân hậu!”
Hoắc Nhận gật đầu, nói thêm: “Hạ táng thì không cần chiếm dụng đất của sơn trại, cũng không cần thay áo bông sạch sẽ, càng không cần lấy bạc vàng chôn cùng.”
“Nếu không thì cứ trực tiếp chôn ở đất trồng rau đi, lão đại đương gia dùng thân thể để tẩm bổ đất trồng rau, sau khi chết cũng cống hiến cho Ngoạ Long Cương, nhất định phải hậu táng nha.”