Kiều mềm mỹ nhân thụ X Sơn tặc lỗ mãng công.Giới thiệu: Lão gia Thời phủ đến tuổi già mới có một nhi tử, cao nhân phán là mệnh phượng (mệnh làm hoàng hậu), vậy nên đặt tên là Thời Hữu Phượng. Y được cung phụng như bảo bối, nâng trên tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan, nói với người bên ngoài rằng từ nhỏ y đã đau ốm hơn người bình thường, sủng đến mức vô pháp vô thiên. Cắn nhẹ y một cái là nước mắt rơi như mưa, tơ lụa mới chỉ cần cọ qua cánh tay y sẽ ửng đỏ, đi vài bước chân thì khuôn mặt nhỏ của y sẽ hồng nhạt. Vừa đến tuổi hứa hôn, các phủ tranh nhau muốn cưới về, nhưng toàn bộ Thờ phủ lại từ chối. Sau đó, lời đồn đãi bên ngoài nổi lên bốn phía, hừ, vậy cũng cho mình là phượng hoàng sao, đúng là si tâm vọng tưởng. Mệnh phượng còn chưa đến, vậy mà đã chào đón một đám cướp hung hãn, sau đó bắt lấy thiếu gia mềm mại kia đi. Sơn tặc đốt gϊếŧ cướp đoạt, không chuyện ác nào mà không làm, càng đừng nói đến chuyện cường đoạt. Thời phủ không chọn những công tử nhà khác, tin vào cái phượng mệnh gì gì đó, kết quả đến mạng sống còn khó mà giữ được. Lão gia cùng phu nhân Thờ phủ sầu đến mức tóc bạc trắng hết, trong lúc nhờ người giúp thì đám sơn tặc cũng ‘mời’ bọn họ đi. Vốn tưởng rằng bên trong ổ cướp toàn là những sơn tặc lộ ngực khuôn mặt hung ác, nào biết được những nam nhân đó ăn mặc chỉnh tề, trên tay còn cầm quạt hương bồ khoe khoang sự phong nhã sức sẹo của mình. Sau đó bọn họ nhe răng trợn mắt cứng đờ, cười gọi lão gia Thời phủ là thông gia. Trong căn phòng xa hoa, đèn đuốc sáng trưng, trên mặt đất phủ đầy da thú, mà nhi tử của Thời lão gia đang khoác một chiếc áo làm bằng da tuyết hồ ngồi ở tên ghế da sói, lộ ra bàn chân trắng nõn, ngang sau đó bàn chân đó lại đá lên ngực của một nam nhân to lớn. “Chừng nào ngươi thả ta về nhà?” Nam nhân kia ngồi xổm xuống nhặt giày vớ bị ném đi, cơ bắp sau lưng làm cho xiêm y căn phồng lên, lộ ra sườn mặt vừa lạnh lùng vừa hung ác, làm cho Thời lão gia sợ đến mức không dám thở. Nhưng nam nhân kia lại không chút tức giận nào, còn cầm lấy bàn chân nghịch ngợm kia hôn vài cái, bất đắc dĩ nói: “Tiểu tổ tông, mang giày vớ xong, liền có thể nhìn thấy nhạc phụ rồi.” Lão gia phu nhân thời Phủ cũng vào ổ cướp, một đi không trở lại. Vị thiếu gia mềm mại kia sợ là đến xương cốt cũng không còn. Các bá tánh uống trà coi chuyện này như một câu chuyện tán gẫu, sau đó cảm thán hồng nhan bạc mệnh. Nhưng không bao lâu, ở một vùng núi hẻo lánh nào đó lại ra một con phương hoàng màu vàng kim. Sơn tặc thay đổi triều đại ngồi lên địa vị cao nhất, đưa ấn phượng cho Thời Hữu Phương cầu đồng ý. Hai mắt Thời Hữu Phượng khóc đến sưng đỏ, giơ tay ném ấn phượng trong tay nam nhân đi, “Những người khác đều nói, bởi vì ngươi thấy ta có mệnh phượng nên mới cưới ta.” Nam nhân nổi giận, con mẹ nó, là ai truyền lời bịa đặt. Là ai ghen ghét trẫm có lão bà! Thuyết minh: - Hơi cưỡng chế ra một cái tiểu tổ tông. (hai bên tự nguyện) - Hình thể khác nhau. - Thụ mềm mại dễ ngã. - Thụ có bàn tay vàng, ngoại truyện sinh con. - Hai bên đều sủng nhau. Thị giác vai chính: Thời Hữu Phượng, Vai phụ: Hoắc Nhận Tóm tắt một câu: Bắt được một tiểu tổ tông mềm mại.