Chương 1: Làm thuê cho tư bản thành người giàu chỉ trong một đêm

Rượu của đàn ông trung niên thường sẽ ngâm một ít kỷ tử, nhân sâm hoặc rắn trắng vân vân. Cũng có xác suất cực nhỏ là ngâm người ngoài hành tinh nhưng đó chỉ là trong phim khoa học viễn tưởng. Nếu ngâm người thì gần như là án gϊếŧ người.

Một phút trước, Sở Hi còn ngồi ở phòng làm việc ôm ngực, nghĩ thầm cuối cùng nô ɭệ tư bản đã trả đủ công đức mà bất ngờ thăng thiên thì một phút sau đã nằm trong một bể tắm đầy rượu.

Chó lãnh đạo không cần thanh danh nữa rồi à? Cô dâng cả mạng sống cho công ty, không mai táng chôn cất đàng hoàng thì chớ lại còn mang cô đi ngâm rượu?

Vậy thì đừng trách cô làm xác chết sống dậy!

Sở Hi không biết lấy không khí thần kì từ đâu mà bắt đầu vùng vẫy trong ao rượu, định kêu cứu nhưng mũi và cổ họng lại nóng rát, mắt cũng đau đớn, chỉ có hai tay khua loạn xạ.

"Tiểu thư! Không ổn! Người đâu mau đến đây!"

Sau khi tiếng hét bén nhọn vang lên, một cánh tay rắn rỏi bất ngờ ôm chặt lấy eo cô từ phía sau rồi kéo cô ra khỏi ao rượu.

Mùi rượu tan mất đi nhưng hơi thở vẫn nóng rực, Sở Hi nghiêng đầu, há miệng nôn ra rượu, nước mũi và nước mắt cũng chảy ào ạt.

Một cô gái trẻ tuổi lao vào người cô, khóc lóc thảm thiết: "Tiểu thư! Nếu người có chuyện gì thì nô tỳ cũng không sống nổi nữa!"

Tiểu thư? Nô tỳ?

Ý thức của Sở Hi trở nên tỉnh táo, cô nhận ra dù tư bản có ăn thịt uống máu người đến mức nào thì cũng không thể ngâm mình vào rượu được. Cô đã ngỏm, không có chuyện bị kéo đi đóng phim truyền hình được, vậy thì...

Gặp chuyện không thể giải quyết, cơ học lượng tử không thể giải thích: xuyên qua thời không.

Tình hình này, tám phần mười là xuyên không rồi.

Sở Hi rất muốn nằm im giả chết cho qua được ải này đã nhưng cô ho khan không ngừng, nước mắt và nước mũi không thể ngừng chảy, cảm giác như thể vừa sống lại thì sắp chết lần nữa.

"Tránh ra."

Có lẽ tiếng khóc của cô gái thật sự khiến người khác cảm thấy bất an nên câu nói "tránh ra" vừa ngắn gọn lại vừa dứt khoát này trở nên vô cùng đáng tin.

Ngay giây sau, người đó vác Sở Hi lên, đầu cô treo lơ lửng ngang đùi mình rồi bị vỗ mạnh lưng theo tiết tấu khiến nước mũi và rượu cùng chảy ra ngoài.

Cảm giác đau đớn giảm bớt, cơn ho cũng dịu lại.

Cô gái khóc hỏi: "Tiểu thư, người thế nào rồi?"

Sở Hi run rẩy giơ ngón tay cái lên.

Tôi cảm thấy tự hào vì kiến thức cấp cứu cổ đại lại có thể được như này.

Đến lúc giả chết rồi, nếu không thể xử lý được tình huống thì sẽ bị coi là yêu quái rồi bị thiêu sống mất.

Ngón tay cái giơ lên từ từ rũ xuống.

Tỏ vẻ ngất rồi, có việc cũng đừng làm phiền.

Giây tiếp theo, cái tay kia nhấn vào huyệt nhân trung của Sở Hi, sức rất mạnh, dường như sẽ không thu tay nếu không đánh thức được cô.

Anh zai à! Tôi ngất xỉu lúc này vô cùng hợp lý! Xin đừng có cứu tôi được không!

Thần y Hoa Đà ơi!

Sở Hi đau đến mức phải từ từ tỉnh lại, cô cố gắng mở mắt, mơ hồ thấy được một khuôn mặt trắng giống hệt phiên bản cổ đại của Dương Quá.

Zai đẹp?! Đây là tình tiết anh hùng cứu mỹ nhân trong phim cổ trang nào thế!

Sở Hi không mê trai, chỉ muốn cùng trai đẹp viết nên vài câu chuyện xưa cũ. Vì vậy cô không ngất nữa, nhìn khuôn mặt trắng mịn dính đầy nước của soái ca, cô vội vàng đưa tay lên cố gắng lau sạch nước mũi và nước mắt trên mặt.

Ngay khi cô đang cứu vớt hình tượng theo phản xạ thì một loạt tiếng bước chân hỗn loạn vang lên, soái ca bị đẩy ra, Sở Hi lập tức rơi vào vòng tay của một người khác.

Người này không lớn tuổi lắm, vầng trán cao, khuôn mặt vuông chữ điền trông như một ông chủ bất động sản hoặc trùm than đá nhưng mở miệng lại đầy mùi Quỳnh Dao ngầy ngậy: "Tam muội! Đừng sợ! Đại ca ở đây! Muội làm sao vậy, Tam muội!"

Đại ca vừa nói vừa điên cuồng lắc vai Sở Hi khiến cô váng đầu hoa mắt, trợn ngược cả mắt rồi ngất thật lần này luôn.

Khi ý thức hoàn toàn tỉnh táo, cô đã được thay một bộ quần áo sạch sẽ thoải mái, nằm trên chiếc giường ấm áp thơm tho, ngoài cửa sổ thì sắc trời đã sẩm tối, cuối giường có một cô gái nhỏ đang nằm ngáy khẽ, ngủ rất say.

Đó là...nha hoàn Đông Nhi lớn lên cùng "cô".

Những ký ức thuộc về một người khác ở trong đầu không phải là mơ.

Vậy có nghĩa là, cô thực sự đã xuyên không....

Và đây còn là chuyện tốt nữa!

Đối với thế giới ban đầu kia, Sở Hi không luyến tiếc gì cả. Bố mẹ cô, một người thì thích kiểm soát khống chế, người còn lại thì thích khoe khoang sĩ diện. Lúc nhỏ, bắt cô học cái này rồi lại học cái kia, lớn lên thì ép cô đi làm kiếm tiền, chưa bao giờ hỏi cô có thích hay không, có muốn hay không, ở bên ngoài có chịu thiệt thòi gì không. Tối hôm trước khi cô qua đời thì đột ngột gọi điện bảo cô đi xem mắt với một gã nhà giàu dị hợm, nói rằng không thể để lỡ tuổi tác sinh đẻ tốt nhất.

Như thể mọi nỗ lực trong cuộc đời của cô đều là để chuẩn bị cho việc gả vào nhà đại gia.

Nếu không nhờ tính cách lạc quan thì Sở Hi đã tử tự từ sớm rồi.

Xuyên không, thực ra không phải lúc nào cũng tốt.

Nhưng việc xuyên vào cơ thể này chắc chắn là được Như Lai Phật Tổ yêu quý, Quan Thế Âm Bồ Tát phù hộ.

Nguyên chủ đến tột cùng là có nhiều tiền đến mức nào đây, tổ tiên nhà họ Sở chính là công thần khai quốc của thời đại Đại Chu, là dòng họ chính thống trăm năm. Dù đã suy tàn qua nhiều thế hệ nhưng lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa. Gia chủ hiện tại vẫn đứng đầu một thành.

Mà cha của nguyên chủ thì vợ con thành đàn, con nối dõi sống đến trên mười tuổi tổng cộng có năm người mà chỉ có nguyên chủ là con gái còn là con gái chính thất của vợ cả nên luôn được nâng niu như bảo bối.

Trong tòa phủ rộng lớn này, chỉ tính người hầu phục vụ nguyên chủ đã gần trăm người: người hầu thân cận, người hầu giặt giũ đồ dùng hằng ngày, quét dọn sân, cầm đèn gác đêm, chăn ngựa nuôi chó, đi theo khi ra ngoài cửa, truyền tin làm việc, nấu ăn trong phòng bếp, nha hoàn ma ma sai vặt hộ vệ cả một đống. Đừng nói đến việc nhớ tên, nhớ mặt thôi cũng đã khó rồi.

Nhà ngoại của nguyên chủ cũng là một gia đình danh giá trong triều Đại Chu. Khi mẹ "cô" gả đến đã mang theo một khoản của hồi môn khổng lồ, không hề động đến một đồng nào suốt bao năm qua, khi qua đời thì để lại toàn bộ cho nguyên chủ. Khoản của hồi môn này, ngay cả người cha thành chủ cũng không thể động vào, nguyên chủ có thể sử dụng tùy ý, đủ để cô sống mà không lo lắng về cơm áo gạo tiền mấy đời.

Ở thành An Dương này, người cha thành chủ không thể tự xưng vua một cõi nhưng cô lại có thể tự xưng là công chúa một cõi.

Nói thật thì ngay cả công chúa Đại Chu có khi cũng không thể muốn gió được gió, muốn mưa được mưa như cô bởi dù nhà vua có ngu muội thì vẫn có quan văn liều chết can gián nhưng nếu cô muốn lên trời để sóng vai với mặt trời thì cũng chẳng ai quản được.

Sở Hi cảm thấy một kẻ tầm thường ở trấn nhỏ, một kẻ vô dụng từ trường 985, một nô ɭệ tư bản làm thuê 997 như cô mà lại có cơ hội xuyên vào thân thể này thì chắc là phần mộ tổ tiên đã bùng cháy rồi.

Còn về phần nguyên chủ...Cũng chưa hẳn là chết hẳn, khéo hai người họ lại đổi linh hồn cho nhau.

Nếu vị tiểu thư kiêu ngạo ương bướng kia nhập vào xác cô thì đúng là thiệt thòi, không biết sẽ đối phó với cặp cha mẹ khó chơi, lãnh đạo vô sỉ và công việc rườm rà của cô như thế nào đây.

Với tính cách nói một không hai của tiểu thư kia, chắc chắn sẽ náo loạn một trận quay cuồng trời đất cho mà xem.

Trong khi Sở Hi thầm vui mừng thì cũng không tránh khỏi việc lo lắng cho nguyên chủ, chỉ hận bản thân hai năm qua không tiết kiệm hơn một chút, quỹ đen cô giấu bố mẹ kia khéo còn chưa đủ để cô tiểu thư ấy thích nghi với cuộc sống hiện đại.

"Ài..."

"Tiểu thư, người tỉnh rồi!"

Nhìn Đông Nhi có vẻ ngủ rất say nhưng khi Sở Hi vừa mới lên tiếng thì đã mở mắt ngay lập tức, hai mắt sáng quắc, không hề buồn ngủ chút nào.

Sở Hi mở miệng, giọng khàn khàn như cái quạt cũ: "Ta, ta muốn uống nước..."

Trên bàn nhỏ cạnh cửa sổ gỗ đặt một lò than, trên lò có một ấm nước bằng đồng đỏ, nước bên trong luôn nóng bỏng. Đông Nhi pha một chén nước ấm, cẩn thận đưa đến bên môi Sở Hi: "Vẫn còn hơi nóng, tiểu thư uống từ từ thôi."

Sở Hi thật sự rất khát, nháy mắt cái chén nước đã thấy đáy.

Uống xong, cô ngại ngùng cười: "Còn khát."

Uống ba chén nước lớn liên tiếp, cuối cùng Sở Hi cũng thấy thoải mái, cô duỗi người một cái rồi lại nhẹ nhàng nằm lại trên giường.

Khi còn là thực tập sinh, Sở Hi đã từng thề rằng --- Nếu năm trăm vạn rớt xuống từ trên trời, cô sẽ nằm nghỉ hết một năm rưỡi.

"Tiểu thư ngủ nửa ngày chắc đói lắm rồi, nô tỳ sẽ vào bếp chuẩn bị chút bữa sớm cho người, tiểu thư muốn ăn gì?"

"Bữa sớm?" Sở Hi nhanh chóng ngồi dậy, liệt kê một loạt món ăn dựa theo trí nhớ: "Canh cá chép, vịt muối, đậu phụ hạnh nhân, bánh hạt thông, bánh ngũ vị, cháo hạt sen!"

Mỗi sáng nguyên chủ đều ăn những món này, mỗi món chỉ ăn một miếng cũng đã đủ no, Đông Nhi đương nhiên không cảm thấy có gì kỳ lạ mà vội vàng sai người đi chuẩn bị, xoay người thì lại thấy Sở Hi không hề muốn đứng dậy lại nói: "Hôm qua, thành chủ vừa nghe tin tiểu thư gặp chuyện đã lập tức thúc ngựa không nghỉ trở về từ Trường Đức, đến giờ Sửu mới về phủ, có lẽ vẫn đang ngủ. Khi dậy chắn chắn sẽ đến thăm tiểu thư, người không nhanh chóng đi rửa mặt chải đầu sao?"

Sở Hi sống hai mươi năm, chưa bao giờ cảm nhận được tình yêu thương vô điều kiện của cha mẹ, nghe thấy những lời này của Đông Nhi, trong lòng cô bỗng thấy ấm áp. Dù như thế nào cũng không nỡ để người cha hiền từ này phải buồn.

Rất nhanh đã có mấy nha hoàn dáng người xấp xỉ nhau lần lượt tiến vào, ngay ngắn trật tự phục vụ Sở Hi trang điểm chuẩn bị đồ. Sự tỉ mỉ, chu đáo, thoải mái kia thật sự đến cả ngành dịch vụ hiện đại cũng không sánh được.

Dù sao khế ước nô ɭệ của những nha hoàn này đều nằm trong tay thành chủ, đánh mắng hay bán đi đều chỉ dựa vào một câu nói của chủ nhân.

Sở Hi sẽ không ép buộc bọn họ nhưng cũng không ảo tưởng đến mức nói chuyện bình đẳng trong thế giới này, cô rất vui lòng làm một đứa trẻ to xác mà chỉ cần giơ tay khi áo đến, há miệng khi cơm đến.

Chưa kịp trang điểm xong, bữa sáng đã được bưng lên, mùi hương thơm ngào ngạt khiến bụng Sở Hi kêu rột rột.

"Đông Nhi, mang cho ta miếng bánh ngũ vị, ta sắp đói chết rồi."

"Xùy xùy xùy, tiểu thư nói cái gì vậy."

Đông Nhi bưng một đĩa bánh ngũ vị, nhẹ nhàng đặt trước bàn trang điểm, nhìn khuôn mặt của Sở Hi thì không khỏi cảm thán: "Tiểu thư thật xinh đẹp, giống phu nhân vậy."

Phu nhân của thành chủ quả thật là một người đẹp như hằng nga chỉ tiếc sức khỏe quá yếu ớt, cưới về An Dương sáu năm mới đẻ được một cô con gái. Chưa được bao lâu thì qua đời, vậy nên Sở Hi không nhớ rõ nhan sắc của bà.

Nhưng chắc chắn không thể đẹp như nhau được.

"Cha nói mẹ ta có mắt phượng, ngươi nhìn ta xem."

"Mắt tiểu thư giống thành chủ, cũng đẹp lắm chứ."

Người nhà họ Sở đều có đôi mắt to tròn Sở Hi thì giống mẹ, khóe mắt dài, lông mi cũng dài, con ngươi đen trong suốt lấp lánh như ngọc càng tôn lên vẻ ngây thơ hoạt bát.

Thật sự rất xinh đẹp.

Đã lâu rồi Sở Hi không nhìn thấy dáng vẻ này của mình.

Trước đây, mẹ cô thường khen mắt cô đẹp, nói chắc chắn sau này sẽ lấy được người giàu có nên cô đeo kính dày cộm, để mái, che đôi mắt này lại.

Đây là hành động nổi loạn nhất từ nhỏ đến lớn mà cô từng làm.

Giờ nghĩ lại, Sở Hi vẫn thấy tủi thân.

Cắn mạnh một miếng bánh ngũ vị, nhìn cô gái trẻ trung sáng láng trong gương mà thầm nghĩ: Nếu cô thật sự ở thế giới kia thì hãy sống một cách dũng cảm thay tôi, tôi cũng sẽ sống tốt vì cô.

Tác giả có lời muốn nói: Nam chính và nữ chính đều là người trưởng thành! Trước khi yêu thì một kẻ đầu toàn tình yêu, nam thì gồng làm giá, sau này sẽ khác hẳn!