Đêm nay Vân Đô nghênh đón một nhân vật lớn trở về, đại lễ tế trời sắp đến, như thường lệ, Cửu điện hạ trong truyền thuyết sẽ trở về Vân Đô chủ trì đại lễ.
Có rất nhiều câu chuyện kể về vị Cửu điện hạ này, hắn là người được toàn thể Vân Đô từ Hoàng đế đến thần dân đều ngưỡng mộ và kính trọng,.
Trước khi hắn trở về, tám vị Hoàng tử Hoàng nữ phía trên của Cửu điện hạ đã tranh giành một trận xem ai sẽ chuẩn bị tiệc tẩy trần cho hắn.
Cuối cùng dựa vào bốc thăm để quyết định, Tứ Hoàng tử Tĩnh Vương điện hạ đã thắng, Quan Lan các dùng để đón khách mà hắn ta xây dựng ở Tây Uyển của Tĩnh Vương phủ giờ đã có chỗ dùng.
Thế nhưng khi Bùi Cửu Chi trở về Vân Đô mà vẫn chưa thấy gióng trống khua chiêng gì cả.
Bên trong Vân Đô, vô số đèn màu cầu phúc được thắp sáng khiến đêm tối sáng rực như ban ngày, một con ngựa trắng phi qua khu đô thành sầm uất.
Người cưỡi bạch mã, mặc y phục màu xanh phẳng phiu, đội nón trúc rộng, hơi cúi đầu nhìn về phía trước.
Hắn lộ ra nửa mặt dưới tuấn tú, trắng nõn, đôi môi mỏng mang theo mấy phần lạnh lùng, môi mím lại tạo thành một đường cong u ám uy nghiêm.
Thanh trường kiếm trên lưng hắn sáng lấp lánh, vỏ kiếm được bọc bằng một mảnh lụa trắng bình thường, che đi quầng sáng của lưỡi kiếm.
Ở trong thành, cô nương cài hoa trên bím tóc đang tay trong tay với nam tử tuổi trẻ đi phía sau.
Vô số người qua lại, tiếng vó ngựa xa dần như một cơn gió mát quét qua, đi về phía Tĩnh Vương phủ.
*
Đây là lần đầu tiên Ô Tố đến Quan Lan các, một căn nhà xa hoa được xây dựng trên một hồ nước lớn do con người đào ra.
Trăng trên trời phản chiếu xuống dưới nước, cùng nhau chiếu rọi nơi yến tiệc trên lầu cao.
Ô Tố cảm thấy lầu cao này giống như một con thú khổng lồ sáng ngời, nàng chỉ liếc nhìn một cái rồi không nhìn nữa.
Ô Tố từ từ bước trên hành lang chín khúc nối liền đến Quan Lan các.
Hộp thức ăn trong tay nàng cực kỳ nóng, dưới đáy cũng chứa đầy nước nóng để giữ ấm, nàng không dám chậm trễ, cẩn thận bưng lên.
Phía trước và phía sau nàng là nhóm thị nữ với diện mạo giống hệt nhau đang cúi đầu.
Trong Vương phủ này không cần dung mạo phải quá nổi bật, chỉ cần không phạm sai sót mới là cách xử sự ổn thỏa nhất.
Đi vào Quan Lan các, Ô Tố bày món ăn ra trước mặt những vị khách cuối cùng, sau đó cúi đầu bước ra ngoài, nghỉ ngơi một lát rồi lại tiếp tục bưng đồ ăn lên.
Những âm thanh ca múa trong các nhẹ nhàng du dương, các vị khách đều vui vẻ. Ô Tố cũng không biết yến tiệc này có ai, nàng chỉ biết yến tiệc này rất long trọng và mở đến tận đêm khuya.
Phía sau Quan Lan các, trăng tròn treo cao, ánh trăng trong vắt ngoài cửa sổ rọi vào trong phòng, bị nuốt trọn vào ngọn đèn dầu sáng rực.
Ô Tố bưng thức ăn, chờ chủ nhân gọi thì dâng lên.
Đây là lượt dâng thức ăn cuối cùng của nàng, phần việc còn lại những hạ nhân khác sẽ lo liệu.
Nàng đứng ở một nơi kín đáo trong sảnh, khẽ ngáp một cái.
Gần đây Tĩnh Vương phủ ít vật chết hơn, nàng thường cảm thấy đói, mà cứ đói là sẽ buồn ngủ.
Chủ nhân của Quan Lan các - Tĩnh Vương - đang ngồi ở ghế dành cho khách, vị trí dưới tay Bùi Cửu Chi, phía sau hắn ta là một nam tử tuấn mỹ mặc áo bào đen cúi người hành lễ với Bùi Cửu Chi.
Nam tử cầm một lư hương, lấy ra một nén nhang cẩn thận thắp lên, thoáng một cái, một mùi thơm kỳ diệu đã lan tỏa khắp Quan Lan các.
Tĩnh Vương cười nói: “Cửu Chi, đây là thầy điều hương nổi danh ở ngoại bang, ta nhiều lần tới thăm hỏi mới mời được hắn đến đây.”
Bùi Cửu Chi cụp mắt xuống, liếc nhìn thầy điều hương đang khảy lư hương, sau đó hắn khẽ gật đầu với Tĩnh Vương, cử chỉ thờ ơ lãnh đạm.
"Hầy..." Tĩnh Vương than thở: "Cửu Chi này, từ sau khi theo học kiếm đạo, đệ càng ngày càng lạnh lùng đấy."
"Ta không hề." Giọng nói của Bùi Cửu Chi trầm thấp lạnh lùng, giống như vầng trăng sáng bị mây che khuất.
Khi hương thơm kỳ diệu trong Quan Lan các tỏa ra, trong lòng Ô Tố vẫn đang cảm thán hương này thực sự rất dễ ngửi.
Tuy nhiên, nàng chỉ ngửi thêm vài lần đã thấy đầu mình hơi choáng.
Vốn dĩ nàng còn không quan tâm bất cứ chuyện gì xung quanh.
Nhưng khi Bùi Cửu Chi trong điện bắt đầu nói chuyện, nàng lại ngước mắt lên nhìn, cố gắng nhìn rõ hình dáng của hắn mà không thành công.
Mấy lớp màn sa l*иg vào nhau, ngăn cách những con mắt tò mò nhìn trộm của hạ nhân.
Ô Tố cảm thấy một loại cảm giác kỳ dị dâng lên trong mình, nàng cau mày, đúng lúc lại nghe thấy tiếng gọi bưng đồ ăn lên, nàng bèn vội vàng đem tới.
Nàng cảm thấy cơ thể mình có phần mất kiểm soát, như thể bị trúng độc vậy.
Xuất phát từ bản năng né tránh nguy hiểm, làm xong việc, nàng lập tức guồng chân chạy ra khỏi Quan Lan các.
Bên trong Quan Lan các, hương thơm vẫn không ngừng tỏa ra, thầy điều hương mặc áo đen cụp mắt xuống, khua đoạn hương trong lư cháy lớn hơn một chút.
Ngọn lửa trong lư hương được đốt lên bằng đồ vật cũ mà Bùi Cửu Chi từng dùng, nụ cười hiện rõ trên khuôn mặt thầy điều hương.
Hắn ta mơ hồ nhớ tới lúc mình nhận được nén hương này, giọng nói mơ màng kia thì thầm với hắn ta…
"Hương này tên là Y Tình hương, dùng đồ vật cũ của Bùi Cửu Chi làm chất dẫn, đốt một đầu, khi cháy đến đầu kia nó sẽ thu hút những yêu quái đáng sợ và tà ác nhất trong phạm vi tám trăm dặm lao đến bất chấp mọi nguy hiểm, để cùng hắn lên núi Vu mây mưa. Yêu quái càng mạnh thì Bùi Cửu Chi sẽ càng ít có khả năng chống cự với nó, dưới lưới trời Vân Đô này ẩn náu bao nhiêu yêu quái, ta nghĩ hẳn là ngươi biết rõ."
Ô Tố chạy khỏi Quan Lan các, chỉ khi cách xa mùi hương kia nàng mới lấy lại được một chút lý trí.
Nàng thở phì phò nhưng mùi hương kia vẫn không hề tiêu tan, thậm chí còn bay ra ngoài thêm.
Đêm khuya, bóng đêm dưới Quan Lan các lay động, vừa qua giờ Tý, trước mắt Ô Tố tối sầm, đột nhiên không nhìn thấy gì nữa.
Nàng là yêu quái từ hỗn độn mà thành hình, trời sinh không có thất khiếu.
Sau khi hóa thành hình, cứ mỗi tháng lại có bốn ngày nàng không thể nhìn, nghe, nói, ngửi, và hôm nay nàng đã bị mất thị lực.
Ô Tố là yêu nhưng vẫn có thể cảm nhận được thế giới bên ngoài, hành động của nàng sẽ không bị ảnh hưởng gì.
Nàng vuốt thẳng gấu váy, chỉnh lại đôi hoa tai trân châu trên tai rồi chuẩn bị rời đi, mặc kệ mùi thơm kỳ quái kia.
Dù sao công việc của nàng cũng đã hoàn thành.
Nhưng đúng lúc đó, Lâm Mộng lại kéo nàng lại.
"Ô Tố, ta muốn về sớm để nghỉ ngơi, bàn đồ ăn cuối cùng này, ngươi bưng lên thay ta nhé."
Ô Tố quay người, lông mày hơi nhíu lại, giọng nói khẽ khàng như u linh trong bóng đêm: "Lâm Mộng, hôm nay ta không tiện rồi."
Mùi hương đó rất quái dị, nàng lại không thể nhìn thấy nên cũng không tiện quay lại Quan Lan các.
"Ngươi thay ca giúp Vệ Lệ dễ dàng như vậy, thế mà ta nhờ một chút lại không được?"
Lâm Mộng oán giận: "Ngươi không tiện cái gì?"
"Vậy thì đưa cho ta." Ô Tố nhẹ nhàng thở dài.