"Ô Tố này, ta muốn ra ngoài xem hội đèn l*иg, cho nên… Tối nay ngươi trực thay ta được không?"
Bên kia mảnh vườn xanh um tươi tốt đầu hạ, một giọng nói uyển chuyển như tiếng chim vàng anh nhẹ nhàng vang lên.
Cửa phòng của Ô Tố bất ngờ bị mở ra, người đến thậm chí còn không thèm gõ cửa.
Bàn tay đang chải tóc trong gương của nàng dừng lại, Ô Tố quay đầu lại nhìn.
Cánh cửa sổ đằng sau tấm gương trang điểm hé mở, ngoài trời ánh nắng chiều rực rỡ, phản chiếu lên khuôn mặt trầm tĩnh, dịu dàng của nàng.
Ánh mắt Ô Tố nhìn về phía cửa.
Gương mặt xinh đẹp ngọt ngào của Vệ Lệ ló ra từ phía sau, nàng ta cười hì hì nói với Ô Tố.
"Ta có hẹn với người ta nên không tiện nuốt lời. Ô Tố, người đi thay ta nhé!"
Nàng ta chớp mắt với Ô Tố như có ý làm nũng.
Đôi mắt to sáng rõ ràng của Ô Tố nhẹ nhàng nheo lại.
Nàng hơi nhếch khóe môi lên một chút, nàng cảm thấy như vậy là một nụ cười thân thiện.
"Được…" Nàng kéo dài âm cuối, nhấn khá nặng vào thanh điệu, nói có vẻ không lưu loát như người mới học ngôn ngữ.
"Hì hì, Ô Tố, ngươi tốt thật đấy, vậy ta đi đây!" Vệ Lệ đóng cửa cái rầm.
Ô Tố đang cầm một chiếc lược gỗ màu trắng trong tay, khi Vệ Lệ đến, nàng mới chải được nửa mái tóc.
Lúc này, tay nàng từ từ ấn xuống, lược gỗ màu trắng lướt dọc theo mái tóc đen nhánh dày dặn.
Nàng biết mình là một thị nữ bình thường nhất trong nhà của một quý tộc, thậm chí còn không có tư cách đến hầu hạ trước mặt chủ nhân.
Ô Tố nhớ phủ đệ này tên là Tĩnh Vương phủ, nàng chưa từng gặp chủ nhân của nơi này.
Nhưng điều đó không quan trọng, nàng chỉ cần nghiêm túc làm việc kiếm sống là được rồi.
Mấy ngày nay Vân Đô rất náo nhiệt nhưng nàng cũng không cảm nhận được bao nhiêu, nàng là yêu quái, dù sao cũng hơi không hiểu được cảm xúc của con người.
Ô Tố là yêu quái được sinh ra từ khí hỗn độn, không thể hấp thụ được luồng linh khí thông thường tràn ngập trên thế gian.
Nàng chỉ có thể hấp thụ nguồn năng lượng chưa phân chia âm dương tỏa ra từ những sinh vật vừa mới chết, đổi lại nàng sẽ hoàn thành nguyện vọng khi còn sống của những linh hồn đang hấp hối kia.
Sở dĩ nàng ở lại Tĩnh Vương phủ là vì đang thực hiện tâm nguyện của một con người đã chết, đó là cách để kiếm sống.
Ô Tố lặng lẽ nhìn mình trong gương.
Nàng không có dung mạo tuyệt trần, không thể để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người khác.
Những đường nét trên khuôn mặt nàng mềm mại và tinh tế, giống như là tác phẩm được họa sư chấp bút vẽ ra một cách cẩn thận.
Ô Tố chớp mắt, đôi mắt nàng đen trắng rõ ràng.
Sự tương phản giữa lòng trắng trong vắt và con ngươi đen nhánh trong mắt nàng rất mạnh mẽ, khiến đôi mắt có vẻ lạnh lùng không giống con người.
Nàng sững người một lúc, không bao lâu sau, quản sự phụ trách nhóm thị nữ của các nàng sai người mang thứ gì đó đến.
Ô Tố nghe thấy tiếng động bên ngoài viện bèn đứng dậy, chuẩn bị lấy y phục phải mặc để tối nay đi trực.
Nàng ở Tây Uyển của Tĩnh Vương phủ, là nơi cực kỳ nghiêm khắc trong việc đãi khách.
Để khách quý không nhìn ra chỗ sai, mỗi một hạ nhân đều phải mặc y phục và đeo trang sức giống nhau.
Khi đón tiếp khách, hạ nhân còn phải sử dụng đan Thiên Nhan có thể thay đổi dung mạo, mang trên mình khuôn mặt tuấn nam mỹ nữ tiêu chuẩn.
Vốn dĩ hôm nay không phải phiên trực của nàng nhưng Vệ Lệ, thị nữ sống cùng tiểu viện đã nhờ nàng đi trực thay nên nàng mới phải đi.
Trong mắt người ngoài, Ô Tố là người thật thà, dễ nói chuyện, thoạt nhìn qua cũng không thông minh lắm, cho nên có việc gì cũng đều có thể nhờ nàng làm giúp.
Ô Tố cứ thế làm rất nhiều việc nhưng cũng chưa từng được họ cảm ơn lấy một câu.
Dù sao nếu không làm việc Ô Tố cũng chỉ biết ngẩn người ngồi đấy, vì thế nàng cũng không quan tâm đến chuyện này lắm.
Ô Tố bước ra khỏi phòng, mái tóc dài của nàng vẫn xõa, dừng trên bờ vai của y phục màu trắng.
Ô Tố nhìn thấy Vệ Lệ đang mượn ánh hoàng hôn trong sân để trang điểm, nàng ta đang khéo léo tết những cành hoa trong giỏ vào bím tóc của mình.
Nàng biết hôm nay Vệ Lệ sẽ đi gặp người trong lòng làm thị vệ của mình, nàng ta sẽ cùng đi tham gia lễ hội đèn l*иg tối nay với người đó.
Trong tiểu viện còn có một vị cô nương khác tên là Lâm Mộng, tối nay Ô Tố sẽ cùng làm việc với nàng ta.
Thấy Ô Tố đi ra, nàng ta nhích người lại gần về phía Vệ Lệ.
Ô Tố nhấc chiếc hộp gấm đặt trên bàn trong sân lên, bên trong là y phục và đồ trang sức thống nhất của Tây Uyển Tĩnh Vương phủ, chất liệu tốt hơn nhiều so với những gì Ô Tố thường mặc.
"Lâm Mộng, buổi tối chúng ta đi cùng nhau hả?" Giọng nói của Ô Tố rất nhẹ, nàng nhìn chằm chằm vào Lâm Mộng rồi hỏi.
"Ta đưa Vệ Lệ ra cửa phủ trước đã, ngươi cứ đi một mình đi." Lâm Mộng nhìn nàng một cái, vẻ mặt hơi xa cách.
Nhưng Ô Tố lại không nhìn ra vẻ xa cách này.
Nàng bước vào phòng, lấy đôi bông tai trân châu trong hộp gấm ra, giơ tay lên từ từ đeo vào tai mình.
Trên bàn tay giơ lên của nàng có một chiếc nhẫn kỳ lạ có hình thiêu thân màu đen trắng.
Đột nhiên, đôi cánh thiêu thân run rẩy, giãy giụa muốn bay lên.
Thế nhưng cánh của nó vốn đã bị gãy, đầu ngón tay Ô Tố chợt xuất hiện một luồng khí hỗn độn, nâng đôi cánh lẩy bẩy của con thiêu thân lên.