Chương 77: Ngươi thật sự cho rằng ta sẽ cứu ngươi?

Đế Nhan Ca xách định đã nắm chắc được bây giờ mình có thể về nhà, đột nhiên nàng cảm thấy có một đôi tay nhỏ đang ôm lấy mình.

"Ca ca, ta đã nhớ lại tất cả."

Đế Nhan Ca mở mắt trở nên tức giận, phát hiện vẫn đang còn ở trên không trung, cánh tay nhỏ ôm lấy nàng chính là Lạc Tử Ngâm.

Hắn áy náy nhìn Đế Nhan Ca: "Ca ca, ta đã nhớ lại tất cả. Ta xin lỗi huynh. Ta không đáng để huynh làm như vậy, vì cái gì huynh phải làm nhiều chuyện vì ta như vậy?"

"Ngươi.... Ngươi đã nhớ lại rồi sao?" Đế Nhan Ca yếu ớt kinh ngạc, : "Nhưng mà ngươi..... Hiện tại ngươi không có tu vi, sao ngươi lại lên được đây?"

Lạc Tử Ngâm ngây ngốc, sau đó la lên một tiếng, hai người lại tiếp tục rơi.

Cuối cùng Đế Nhan Ca cũng hài lòng nhắm mắt lại.

Rơi thẳng xuống đất phịch một tiếng, cuối cùng nàng cũng rơi xuống đất, chỉ là cảm giác này có chút không đúng.

Sao nàng vẫn chưa trở về?

Sau đó có một âm thanh vang lên, từ dưới người của nàng.

"Ca ca.... Ngàn vạn lần huynh đừng xảy ra chuyện gì."

Thì ra Lạc Tử Ngâm đã đỡ cho nàng, bảo vệ nàng ở phía trên.

Sau khi Lạc Tử Ngâm bò ra, ngồi bên cạnh người Đế Nhan Ca khóc lóc thảm thiết.

Nghĩ đến năm năm hắn nhận kẻ thù làm sư phụ, lại có ác ý với Đế Nhan Ca, hắn ôm nàng khóc lại càng khóc thêm, hắn khóc thật sự rất đáng thương.

Đế Nhan Ca nghe tiếng khóc liền mở mắt.

"Sao.... Chưa chết.... Ngươi.... Ngươi chạy nhanh đi.... Cút."

Vừa rồi động tĩnh ở đây quá lớn, khẳng định sẽ có người chú ý đến nơi này.

Tuy rằng Lạc Tử Ngâm không biết lý do là gì, nhưng hắn rất nghe lời của Đế Nhan Ca, vì vậy hắn bế Đế Nhan Ca lên sau đó nhanh chóng đi về hướng chân núi.

Đế Nhan Ca không thể làm gì, chỉ có thể tiếp tục nhắm mắt chờ chết.

Ngay lúc này, cũng không biết có phải xui xẻo dính trên người hay không, xuất hiện một người khiến Lạc Tử Ngâm oán hận đến cực điểm.

"Đồ đệ ngoan của ta, các ngươi đây là định đi đâu?"

Nguyên Trần tham lam nhìn nhẫn trong tay Đế Nhan Ca đang bị trọng thương được Lạc Tử Ngâm ôm.

Nghĩ đến những sấm sét và hào quang đầy trời, sự tham lam trong ánh mắt lại càng sâu thêm.

Hắn nhìn ra, trận chiến lúc trước đã khiến Đế Nhan Ca bị trọng thương, cơ hội của hắn cuối cùng cũng đã đến.

Lạc Tử Ngâm chán ghét nhìn hắn nói: "Nguyên Trần, ông tránh ra."

Đế Nhan Ca nhìn thấy Nguyên Trần, cảm giác lại có cơ hội đến nữa rồi, nàng không chậm trễ mà đi xuống.

Nàng rất muốn về nhà, còn giấc mộng làm bá tổng đang đợi nàng thực hiện, hơn nữa thế giới của nàng tốt hơn, không giống ở nơi này cái gì cũng không có.

"Tử Ngâm, ngươi.... Ngươi thả ta xuống."

Nhưng Lạc Tử Ngâm lại gắt gao ôm chặt nàng, cho dù có chết cũng không buông tay.

Hắn căm giận nhìn Nguyên Trần, quát về phía hắn: "Nguyên Trần, cuối cùng ngươi muốn làm gì?"

"Ngươi đưa chiếc nhẫn trên tay Nhan Ca cho ta, ta sẽ tha cho các ngươi."

Đồng thời, ánh mắt của Nguyên Trần chợt loé lên một tia sát ý.

Đương nhiên sau khi hắn lấy nhẫn, tuyết đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ.

Cuối cùng hắn vẫn sợ sau khi Đế Nhan Ca hồi phục sẽ tìm hắn báo thù.

Lúc vô tình Đế Nhan Ca nhìn thấy ánh mắt của Nguyên Trần, nàng yên tâm hơn rất nhiều, nhưng đáng tiếc nhất là Lạc Tử Ngâm, nàng không dễ dàng gì mới sửa được tư chất của hắn.

Lạc Tử Ngâm lập tức tháo nhẫn trên tay Đế Nhan Ca xuống, ném cho Nguyên Trần.

Nguyên Trần lấy được nhẫn càn khôn, không một chút do dự trực tiếp tung chiêu muốn gϊếŧ chết hai người.

Lúc này nàng nhắm vào tay của Lạc Tử Ngâm, nhân lúc Lạc Tử Ngâm không để ý, Đế Nhan Ca nhảy lên người của Lạc Tử Ngâm, bị Nguyên Trần đánh một kích.

Kết quả giống như nàng nghĩ, trước mắt nàng dần tối sầm lại, lập tức hôn mê bất tỉnh.