Chương 76: Những gì hắn là đều là vì ta

Đám mây màu vàng chính là lôi kiếp cãi lại mệnh trời của Lạc Tử Ngâm, còn đám mây màu tím, khác nhau với lôi kiếp kia, chính là lôi kiếp nguyền rủa.

Đây chính là lôi kiếp nguyền rủa của thiên đạo, một khi nhận lấy nó, cả đời phải chịu những xui xẻo mà nó mang đến.

Mọi người nhìn xem đến mất hồn.

Quá rõ ràng mọi người không nghĩ đến, Yêu Đế lúc còn trẻ, lại vì Lạc Tử Ngâm có thể làm nhiều thứ như vậy.

Đây là trái với đạo trời.

Tuy rằng Đế Nhan Ca cũng là người của thiên giới, nhưng lời nguyền thiên đạo này, cho dù nàng có thần mạch, cũng không thể giải được.

Cả đời này nàng sẽ mang theo những xui xẻo, cho dù có luân hồi, cũng sẽ vị xui xẻo quấn quanh người, cho đến khi hồn phi phách tán.

Đây chính là cái giá phải trả rất lớn khi trái với đạo trời.

.......

Ha ha, Yêu Đế chắc chắn có cách để giải lời nguyền, cũng có cách để rút lui an toàn, các ngươi nhìn xem hiện tại hắn có chút dấu hiệu trúng lời nguyền nào đâu. Đây toàn là chiêu trò thôi, các ngươi đừng tin. Hắn làm như vậy nhất định là muốn chiếm lấy sự đồng tình của Thanh Dương Đại Đế thôi.

"Nói không sai, chắc chắn là như vậy, làm gì có chuyện Yêu Đế lại thật lòng muốn cứu Thanh Dương Đại chứ."

Hai người đang nói, đột nhiên bị đánh một kích ở ngực, bị đánh bay ra ngoài.

"Thanh Dương Đại Đế, ngươi chính là Đại Đế chủ quản của hình luật, ngươi sao lại tùy tiện ra tay đánh người khác bị thương."

"Ai dám nói xấu ca ca của ta, ta sẽ đánh chết người đó."

Nghe thấy Lạc Tử Ngâm nói như vậy, mọi người đều nhìn mặt của những Đại Đế khác.

Nhưng mà những khuôn mặt của người khác bây giờ, đều ghen ghét nhìn những chuyện đang ở trong màn sáng, liếc mắt nhìn một cái cũng lười xem chuyện của bọn họ.

Sau khi Lạc Tử Ngâm đánh xong, lại nhìn về màn sáng ở trước mặt, trên mặt và bộ dáng đều là sự ấm ức.

"Các ngươi đã nhìn thấy chưa, ca ca là vì ta. Huynh ấy chống lại số trời cũng là vì ta."

"Ha hả." Mọi người đều ghen ghét không thôi.

........

Ánh sáng cãi lại mệnh trời, gần như đã sắp kết thúc.

Ánh sáng màu vàng tất cả đã bị Lạc Tử Ngâm hấp thu.

Lúc này, những tia sấm sét màu vàng đánh xuống, mục tiêu chính là Lạc Tử Ngâm.

Lạc Tử Ngâm lúc này vừa mới cãi lại mệnh trời sửa đổi tư chất, sao có thể chịu được những tia sét kia.

Đế Nhan Ca lau máu ở khoé miệng, nhìn qua Lạc Tử Ngâm bị dính máu của nàng, lẩm bẩm nói: "Lạc Tử Ngâm, từ nay về sau tự bảo trọng nhé."

Hành trình ở dị giới này, ông đây không theo nữa.

Nàng còn muốn cảm ơn tám đời tổ tông của Lạc Tử Ngâm, bởi vì cuối cùng nàng cũng có thể về nhà.

Lúc lôi kiếp đánh xuống, Đế Nhan Ca xông thẳng lên trời, cả người đi vào trung tâm của lôi kiếp.

Ầm ầm ầm, sét đánh đến mức hồn phách của Đến Nhan Ca muốn bay ra ngoài, răng rắc một tiếng, lúc trước đánh nhau Kim Đan đã sớm vỡ tan, bây giờ cuối cùng cũng đã dập nát hoàn toàn.

Có một đạo ánh sáng màu tím bay vào giữa trán của Đế Nhan Ca, giữa trán nàng liền hiện ra một ký hiệu màu tím, khiến khuôn mặt yêu nghiệt của nàng càng thêm mê hoặc lòng người.

Đế Nhân Ca chỉ cảm thấy ngứa ở giữa trán, dùng tay gãi gãi một chút, sau đó nhìn lại những đám mây màu tím.

"Đến đây đi...... Tới đánh chết ông đây đi..... Ông đây đảm bảo đứng yên không cử động đâu."

Cũng không biết vì sao lại như thế này, sấm sét màu tím này chỉ bổ được một lần, lại muốn rời đi.

"Từ từ, ngươi đừng rời đi.... Sao ngươi không tuân thủ quy tắc của người học võ vậy hả..... Ai dạy ngươi đánh một lần rồi chạy."

Mắt thấy đám mây muốn rời đi, nàng đột nhiên từ trên cao rơi xuống.

Cuối cùng nàng cũng dùng hết linh lực, hơn nữa còn có phải ứng ngược của cãi số trời, cuối cùng cũng không thể kiên trì nổi.

Đương nhiên nàng cố tình lên nơi cao như vậy, cũng để vì bảo đảm khi không bị đánh chết.

Đế Nhan Ca cảm nhận được gió đang gào thét ở bên tai, trong nháy mắt cảm giác đã dùng hết sức lực, toàn thân từ trên xuống dưới một chút sức lực cũng không có.

Còn đường về nhà, đã gần ngay ở trước mắt.

Đế Nhan Ca định nhân cơ hội ném hai truyền thừa ra khỏi người, nhưng đột nhiên lại phát hiện hai truyền thừa này, không biết từ khi nào, giống như cùng nàng lớn lên cùng với nhau, cho dù nàng dùng cách gì, cũng không ném đi được.

Nàng cũng chẳng còn cách nào, vậy thì cùng nàng trở về đi.

Đợi đến lúc nàng trở về, nàng sẽ làm bá đạo tổng tài, lại xây thêm vài ngôi trường để học.

Từ trong những ngôi trường đó, tìm vài hạt giống tốt, phát triển những y thuật này trở lên lớn mạnh.

Còn có truyền thừa kiếm đạo này, khi nàng trở về, có thể mở ban ngành chỉ đạo võ thuật.

Đột nhiên phát hiện ra, những vấn đề này đều không lớn lắm.

Đế Nhan Ca yên lặng và nhắm mắt lại, đợi đến lúc về nhà.

Không hiểu sao, nàng lại nghĩ đến lúc làm tổng tài bá đạo đẹp trai.

Không phải sao, khoé miệng nàng nở một nụ cười thản nhiên.

"Ca ca, ta không xứng đáng, ta không xứng đáng để huynh làm như vậy." Ở bên ngoài màn sáng Lạc Tử Ngâm đang che ngực lại, quỳ ở trên mặt đất hô hào đến khàn giọng.

Nếu không phải vì hắn, thì Đế Nhan Ca cũng sẽ không bị thương nặng đến như vậy.

Nàng chính là vì hắn, thậm chí hiện tại trên người đang còn bị thương nặng, vẫn có thể mỉm cười ôn hoà như vậy.