Chương 74: Thời cơ đã đến

Tiêu Tuyệt trong lúc đang phát nổ, hắn cũng nghĩ đến Lạc Tử Ngâm, chỉ là lúc hắn đã chạy qua, Lạc Tử Ngâm đã được Đế Nhan Ca bảo vệ an toàn, đều không bị thương một chút nào.

Đế Nhan Ca đưa Lạc Tử Ngâm không bị thương cho Tiêu Tuyệt.

"Ngươi đưa hắn rời khỏi chỗ này. Xem như ta nợ ngươi một ân tình, đến lúc đó ta sẽ báo đáp lại ngươi."

Nói xong, Đế Nhan Ca đút vào trong miệng Tiêu Tuyệt một viên đan dược.

Ngón tay có chút lành lạnh, lúc chạm vào cánh môi hắn, Tiêu Tuyệt cảm giác được trái tim của mình hẫng đi một nhịp.

Hắn tức giận nói: "Nếu ngươi có thể sống sót được mới tính được "

"Ta nhất định sẽ sống sót."

Đế Nhan Ca nhoẻn miệng cười, nhìn rất mê hoặc, Tiêu Tuyệt nhìn thấy nhất thời có chút sửng sốt.

Đợi đến lúc hắn lấy lại tinh thần, Đế Nhan Ca chỉ để lại cho hắn một bóng lưng, trong lúc nhất thời, Tiêu Tuyệt cảm thấy bản thân không biết cố gắng.

Một làn gió thổi qua, hiện ra Đế Nhan Ca và góc áo màu lam, nhìn nàng giống như một thiên thần. Xích dương chân nhân đi ra từ một nơi đổ nát, nhìn thấy Đế Nhan Ca xinh đẹp tựa hồ như một nữ tử.

Xích dương chân nhân nghĩ đến bộ dáng của chính mình, ánh mắt tràn đầy sự ghen ghét và nổi giận: "Tiểu tử, ngươi đã chọc giận bổn toạ thành công."

Đế Nhan Ca lấy từ trong nhẫn càn khôn một bình đan dược, một hơi nuốt hết.

Trong nháy mắt, nàng trực tiếp từ Kim Đan đỉnh phong đột phá lên Nguyên Anh trung kỳ.

Tiếp theo nàng lại tạo ra thêm một quả cầu lửa.

"Ha ha ngươi cũng chỉ có những thủ đoạn này sao?"

Xích dương chân nhân đang cười, bỗng nhiên không thể cười thêm nữa.

Bởi vì trong một thời gian ngắn Đế Nhan Ca đã biến ra tám quả cầu kim mộc thủy thổ phong lôi băng độc, một giây sau nàng liền dung hợp chín quả cầu lại thành một, thành một quả cầu cao gần bằng người màu đen.

Hành động này, xích dương chân nhân chưa bao giờ thấy qua.

Cả đời này hắn chưa từng nghe qua, những thứ này có thể dung hợp lại với nhau.

Nhưng mà tốc độ của đối phương quá nhanh, hắn căn bản không thể ngăn cản kịp thời nữa rồi.

"Đại yên thiên thuật."

Xích dương chân nhân cũng biến ra những pháp thuật màu đen, đây chính là thứ hắn lĩnh ngộ ở kỳ Nguyên Anh.

Nhưng mà cũng đều là hình dạng màu đen, hắn lại cảm giác rằng quả cầu kia của Đế Nhan Ca lại đáng sợ hơn.

Trong nháy mắt, xích dương chân nhân cảm nhận được nguy hiểm, hắn muốn tránh quả cầu lớn kia.

Nhưng chỉ là muốn trốn, hắn phát hiện ra một chuyện, hắn căn bản không thể trốn thoát được.

Lại thêm một trận nổ lớn rất mạnh, trong phạm vi mấy trăm dặm xung quanh Kiếm Tâm Tông, tất cả đều bị ảnh hưởng, tạo ra một cây nấm khổng lồ, thậm chí ảnh hưởng còn lan ra mấy ngàn dặm ngoài thành.

Người dân tưởng rằng trời đất xoay chuyển, đều chạy ra ngoài cửa, nhìn thấy một cây nấm khổng lồ ở phía xa xa, thấy vậy là đủ rồi.

.......

Ngoài màn sáng mọi người vây quanh xem, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, có chút giống nằm mơ.

"Cái này.... Loại pháp thuật này, lợi hại như vậy sao? Sức mạnh này, có phải hơi mạnh quá không? Đây vẫn là kỳ Kim Đan sao?"

"Khoan đã, ta muốn đi mua vài quyển pháp thuật cơ bản, để nghiên cứu kỹ càng lại một chút."

"Các ngươi không quan tâm Yêu Đế một chút sao, dưới sức mạnh này, các ngươi cảm thấy hắn sẽ bị thương thế nào."

"Quan tâm làm cái gì, dù sao cũng không chết được, nhanh đi mua sách pháp thuật cơ bản quan trọng hơn."

Lúc này mọi người trở thành một nhóm để đi mua sách pháp thuật cơ bản, chỉ có Lạc Tử Ngâm ngồi ở đó không ngừng nôn ra máu.

Hắn đau lòng nhìn vào màn sáng, sự tự trách và áy náy ở trong lòng dâng lên.

Ca ca lại bị thương vì hắn.

........

Khi đó Tiêu Tuyệt, cảm nhận được sức mạnh ở xa xa, không cam lòng trừng mắt nhìn về hướng phát nổ.

"Đại sư huynh hắn còn sống không?" Lạc Tử Ngâm đứng ở nơi oan toàn. Bởi vì vừa rồi Đế Nhan Ca đã cứu hắn, hắn cũng quan tâm một chút.

Tiêu Tuyệt nghiến răng nghiến lợi nói: "Hắn đã chết, hắn sẽ không quay lại nữa."

Mắt Lạc Tử Ngâm lập tức chảy nước mắt, Tiêu Tuyệt nhìn thấy rất muốn đá hắn một phát bay đi, lúc này có một âm thanh vang lên.

"Tiêu Tuyệt, ngươi lại nói những câu vớ vẩn gì vậy?"

Tiêu Tuyệt quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Đế Nhan Ca vẫn còn sống, trong lòng hắn có chút mừng thầm, rất nhanh hắn cảm thấy bản thân có chút ngu xuẩn.

Hắn lập tức nói: "Tới rất đúng lúc, ngươi định báo đáp ta thế nào đây?"

Đế Nhan Ca cảm giác được nội tạng trong người cuồn cuộn, cảm giác muốn nôn máu, nhưng vẫn nhịn lại, lấy nhẫn càn khôn ra đổ một nửa ở trong đó ra.

Tiêu Tuyệt nhìn những báu vật được đổ ra, có chút giật mình, ngay lúc sau hắn không khách khí thu hết tất cả vào trong chiếc túi không gian.

Cũng vừa nói: "Những thứ này, xem như là ngươi bồi thường cho ta vào năm đó."

Đế Nhan Ca không nhịn được mà ho nhẹ vài tiếng, nói: "Nếu ngươi đã lấy những thứ này, sau này giúp ta chăm sóc Lạc Tử Ngâm. Ít nhất.... Cũng đừng để hắn chết."

"Sao đây, ngươi phải chết à?"

Tiêu Tuyệt khinh thường liếc nhìn nàng một cái, thấy khuôn mặt Đế Nhan Ca có chút hồng, nào có bộ dáng sắp chết chứ.

Đế Nhan Ca cười nhạo một tiếng: "Ngươi quan tâm làm cái gì, dù sao ngươi cũng sẽ đạt được ước nguyện."

Nàng thấy xung quanh chỉ có ba người họ, không có những người khác, lập tức cảm thấy thời cơ đã đến.

Vì vậy nàng đánh Lạc Tử Ngâm và Tiêu Tuyệt hôn mê.