Chương 72: Kim Dương Tông

"Quả thật việc này là ta không đúng, ta.... Sẽ bù đắp cho hắn."

"Chỉ cần bù đắp là đủ sao. Lạc Tử Ngâm bị lão già Nguyên Trần ngược đãi suốt năm năm. Một câu bồi thường của ngươi, không phải tính đem những thứ rác rưởi đó cho Lạc Tử Ngâm. Nói cho ngươi biết, hắn không cần. Thứ hắn muốn chính là tu luyện. Ngươi có thể cãi số trời đổi tư chất cho hắn sao?"

Tiêu Tuyệt cố ý nói nhưng lời cay độc, hắn chính là muốn làm khó nàng, hắn cũng muốn nàng nếm thử những đau khổ đã chịu năm năm.

Đế Nhan Ca nhìn bọn họ gật gật đầu: "Ta sẽ cho hắn thứ hắn muốn."

Nói xong, Đế Nhan Ca xoay người nhìn Tiêu Tuyệt, "Tiêu Tuyệt, ta biết mục đích trở về của ngươi, nhưng sẽ không bao lâu nữa, ngươi có thể như ước nguyện. Hy vọng ngươi từ nay về sau..... Tự lo cho bản thân thật tốt đi."

Lời đã nói đến nước này, Đế Nhan Ca cũng không muốn nhiều lời.

"Nhan Ca, rốt cuộc ngươi là có ý gì?"

Nhưng Đế Nhan Ca chỉ để lại cho hắn một bòn dáng cô đơn.

Lúc này Tiêu Tuyệt rất phẫn nộ, hắn nhìn thấy Lạc Tử Ngâm đang dính lấy trên người hắn.

Hắn nhìn thấy đối phương đang nhìn hắn bằng ánh mắt ủy khuất nước mắt lưng tròng, hắn phẫn nộ quát: "Ngươi nhìn cái gì mà nhìn? Người ca ca kia đã không cần ngươi nữa, ngươi chính là một tên phế vật bị bỏ rơi."

Nhưng hắn cũng có chút chua xót.

Phế vật bị bỏ rơi, còn không phải đang nói chính hắn sao?

Hắn sao lại không phải là người như vậy, hắn mất tích năm năm, lại không có nổi một người hỏi han, đi tìm hắn.

Nhưng cái tên phế vật Lạc Tử Ngâm này, lại so với hắn thì may mắn hơn, ít nhất hắn vẫn luôn có một Đế Nhan Ca đứng ở sau lưng bảo vệ hắn.

Một tên phế vật, dựa vào cái gì?

Sau khi Lạc Tử Ngâm nghe được, sắc mặt trắng bệch, cả người sợ hãi run bần bật, cố gắng ngồi ôm chân co người lại, đây chính là thứ mà năm năm qua hắn đã học được.

Tiêu Tuyệt nhìn hắn, không kiên nhẫn rời đi.

.....

Ngoài màn sáng, Lạc Tử Ngâm tức giận đấm vào màn sáng: "Tiêu Tuyệt đáng chết, ta và ngươi không đội trời chung."

Những người khác đứng quanh không dám lên tiếng, bọn họ chỉ tiếp tục xem trò hay.

......

Ở bên này Đế Nhan Ca đã hạ quyết tâm.

Nhưng trước đó, nàng còn có một việc cần giải quyết.

Chính là điều tra chuyện hai vợ chồng Lạc thị chết thảm, những người có hình xăm tam túc ô này.

Không giải quyết những người có hình xăm tam túc ô này, sẽ là một tai hoạ.

Sau khi nàng hỏi thăm, cuối cùng cũng biết dược, hình xăm tam túc ô này, là một môn phái tu tiên hạng ba, Kim Dương Tông, hạng ba cũng xem là một tông môn tầm trung, cũng xem như là một tông môn lớn.

Mỗi để tử nhập môn vào Kim Dương Tông, trên người sẽ có một hình xăm.

Ở trong nội môn, có năm tu giả tu vi Kim Đan, đặc ở trong đó có một trưởng lão, khoảng bảy năm trước, đã bước lên Nguyên Anh, mà cũng vừa đúng lúc hắn đã bế quan bảy năm, cho đến bây giờ chưa xuất quan.

Khó trâch Thiên Huyền Tử không cho nàng dễ đang điều tra, Kim Dườn Tông này, quả nhiên có chút mạnh.

Đế Nhan Ca vừa suy nghĩ chuyện này, vừa nằm tu luyện, đột nhiên, nàng cảm giác được một cỗ khí tức rất cường đại, rất gần hướng của Lạc Tử Ngâm, khí tức này không phải của Tiêu Tuyệt, vì vậy nàng lập tức chạy qua.

Chờ đến lúc nàng đuổi đến, Tiêu Tuyệt đã bị một nam tử trung niên đánh hộc máu, mà Lạc Tử Ngâm đang hoảng loạng trốn ở một góc phòng cố gắng thu nhỏ thân thể của mình lại.

Người nam tử trung niên mặc một bộ quần áo màu đen, diện mạo thì bình thường nhưng cũng có chút kỳ lạ.

Đặc biệt khí tức ở trên người hắn, lại chính là kì Nguyên Anh.

"Kim Dương Tông???" Đế Nhan Ca nhìn trên cổ của nam tử trung niên có một hình xăm tam túc ô.

"Mấy tên phế vật kia, dọn dẹp không sạch sẽ. Để ngươi và tên phế vật kia, chạy trốn ngoan ngoãn thật thà sống tốt không phải tốt hơn sao, nhất định phải thăm dò chuyện của năm đó."

Nam tử trung niên tham lam đánh giá Đế Nhan Ca từ trên xuống dưới: "Nhưng hỏi thăm cũng tốt. Từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ thuộc về bổn toạ."