Chương 21: Vận Khí Cứt Chó

Đế Nhan Ca không biết bản thân đã rút ra nhiều hay ít những thanh kiếm bị găm dưới đất, chỉ biết trên thân thể nàng giờ đây đã phủ đầy đều là vết thương.

Có thể nói so với trước đó thiên đao vạn quả còn thảm khốc hơn nhiều.

Phụt một tiếng, nàng lại phun ra một ngụm máu.

Theo từng chuôi kiếm bị rút ra, toàn bộ không gian càng tăng thêm uy áp khiến nó lên một tầng cao mới, đến cuối cùng nàng chỉ có thể gian nan bò về phía trước, lê thân mình một cách chật vật và thảm hại, nhưng nàng vẫn như cũ ngăn không được ý chí muốn tìm đường chết để sớm quay về nhà.

Trong lúc đó bên ngoài màn sáng, đã có người như giác ngộ ra thứ gì đó, nói:

"Ồ ta đại khái đã đoán được rằng, ở chỗ này mỗi khi ta rút ra một thanh kiếm, Mộ Kiếm liền đối với người đó liền tăng cao uy áp càng lớn hơn, mà Đế Nhan Ca cũng sẽ càng thêm thống khổ, nhưng hắn lại còn không từ bỏ mà tiếp tục rút kiếm. Không hổ là Đế Nhan Ca, thiên tính kiên trì không ngại đau khổ. Đáng tiếc hắn cuối cùng cũng đi lầm đường trở thành một đại ma đầu."

Bên trong Mộ Kiếm đã cạn dần kiếm, từng thanh lại từng thanh được được rút ra khiến nó giảm bớt, mà Đế Nhan Ca tốc độ rút kiếm ra và lê thân mình tiến về những chuôi kiếm cũng càng ngày càng chậm.

Nàng tựa hồ đã bò khắp cả tất cả Mộ Kiếm, toàn bộ mặt đất đều bị nàng nhuộm một màu đỏ tươi của máu.

Lúc ấy Đế Nhan Ca thật sự đã cảm giác được nguy cơ tử vong đang đến gần, chỉ cần lại tiếp tục rút thêm một thanh kiếm lại một thành kiếm nữa,nàng chắc chắn khẳng định rằng lần này nàng nhất định sẽ không còn cơ hội sống sót.

Mà phía bên ngoài màn sáng, chúng chư tiên cũng bị thảm trạng của Đế Nhan Ca, làm rùng mình toàn thân toát ra một lớp mồ hôi lạnh.

Mặc dù Đế Nhan Ca đúng là loại cặn bã bại hoại không có dù chỉ một chút điều tốt lành, nhưng ít ra lúc ấy, hắn ta xác thực cũng chỉ là một đứa trẻ đơn thuần đang kiên trì với mong muốn cứu đệ đệ của mình.

Đế Nhan Ca ở trong Mộ Kiếm kéo lê bản thân đã không biết qua bao lâu có lẽ đã hơn nửa ngày, toàn bộ hàng động Mộ Kiếm này như thể đã nhuộm một màu máu đỏ sẫm, nhưng mà nàng chẳng những còn không có dấu hiệu dừng lại mà nàng càng cố gắng làm tăng tốc lực, rốt cuộc qua một thời gian dài đằng đẵng nàng rốt cuộc đã rút được thành kiếm cuối cùng.

Đây quả thật là thành kiếm cuối cùng của mộ kiếm này.

Đế Nhan Ca sớm đã cạn kiệt sức lực và rũ rượi toàn thân.

Cho nên nàng chỉ có thể dùng bàn tay không của mình chạm vào lưỡi kiếm và rút nó ra.

Phù một tiếng, bàn tay vốn non mềm như kiệt tác với những ngón thon dài đã trực tiếp bị cắt thành hai nửa.

"Đau..."

Đám người bên ngoài nhịn không được cùng nhau hít sâu một hơi.

Mà Đế Nhan Ca liền tựa như không có cảm giác gì, tiếp tục dùng một cái tay khác giơ lên rút tiếp thành kiếm trước mặt.

Một cái tay khác không được nữa,vậy nàng liền dùng thân đi đυ.ng, cho dù vết thương chồng chất, cũng tuyệt đối không thỏa hiệp.

Đám người ngoài màn sáng thấy thế tê dại cả đầu.

Không hổ là yêu đế Đế Nhan Ca, hắn ta có thể trở thành một trong mười Đế Tôn trong cửu giới, thì ra cũng không phải là không có nguyên do.

Nếu như là một trong số bọn họ bất luận kẻ nào, đối mặt với hiện trạng đó sợ là sớm đã từ bỏ.

"A!"

Đám người một tràng bất ngờ thốt lên.

Bởi vì bọn họ nhìn thấy Đế Nhan Ca, vậy mà dùng đầu đi đυ.ng vào thành kiếm, cuối cùng thanh kiếm đó rốt cuộc cũng đã đổ xuống, hắn cuối cùng cũng không trụ lại được nữa liền ngã xuống bên cạnh thành kiếm.

Mọi người ở đây đồng thời hoảng sợ với cảnh tượng trước mắt, thành kiếm vừa bị Yêu Đế Đế Nhận Cả rút lên, đột nhiên nổi lên cơn địa chấn vàng động khắp Mộ Kiếm, đột nhiên thành kiếm bấy lên và xoay quanh phía trên đỉnh đầu của Đế Nhan Ca.

Cùng lúc đó, toàn bộ tất cả thanh kiếm bị gặm bên trong lập tức, tựa hồ như nghe được hiệu lệnh,toàn bộ kiếm lập tức run rẩy lên, bất quá qua một hồi vẫn không bay lên.

Tất cả kiếm ở đó, bên trên Mộ Kiếm nổi lên một làn gió lớn những thanh kiếm vừa bị rút ra lập tức bay lên không ngừng xoay quanh, cuối cùng tạo thành một hư ảnh cỡ đại.

Loại hư ảnh này, có lẽ ở hạ giới sẽ có ít người có khả năng không biết, nhưng bọn họ những chư tiên phía trên thượng giới này, thì lại hết sức quen thuộc, đó chính là hư ảnh thượng cổ Kim Khuyết Đại Đế.

"Ngàn vạn năm, ta rốt cục đợi đến truyền thừa người."

"Tê! ! !"

Mọi người phía bên ngoài nhất thời như bầy ong tổ ào vào khuấy động.

Cái tên Yêu Đế Đế Nhan Ca này, mẹ nó chẳng lẽ dẫm phải vận khí cứt chó gì rồi!.

Lúc này mới qua bao lâu, liền gặp hai cái truyền thừa.

Người so với người đơn giản là chỉ muốn tức chết nhau.

Nhớ năm đó, bọn họ lúc còn ở hạ giới, có ai không phải cẩn trọng từng li từng tí, dựa vào chính mình tu luyện cơ chứ.

Lại so sánh với Đế Nhan Ca.

Có thể nói, chỉ cần Đế Nhan Ca an phận một chút.

Hắn ta liền có thể dựa vào hai cái đại truyền thừa này, thuận buồm xuôi gió đi đường thẳng không ai có thể vượt qua, mặc dù hiện tại cũng vậy rồi:(((