Nhất định là nơi nào đó xảy ra vấn đề.
Nhất định là bởi vì ông ấy còn còn chưa thu y làm đồ đệ , chờ ông ấy thu y làm đồ đệ về sau, nhất định sẽ không còn như vậy nữa.
Mà chúng tiên ăn dưa lúc này đứng hình trong chóc lát, cũng là hai mặt nhìn nhau, không dám lên tiếng.
Cái này đã nói sư phụ ân trọng như núi mà.
Vậy cảnh tượng gì đang hiện trước mắt đây?
Ân sư?
. . .
Tiểu Lạc Tử Ngâm ủy khuất ba ba mà nhìn Đế Nhan Ca:
"Ca ca, đệ không muốn làm đồ đệ của ông ta, đệ chỉ muốn ở với ca ca thôi, hic..!"
"Đây là ý muốn của Lạc Phụ Lạc Mẫu của đệ muốn đệ ở lại nơi này."
Lạc Tử Ngâm nghe nói như thế, lúc này mới không tiếp tục kháng cự, nhưng hắn vẫn là lôi kéo Đế Nhan Ca không nỡ buông tay.
Đế Nhan Ca sờ lên cái đầu nhỏ của hắn:
"Ngoan, ta đi một chút liền sẽ quay trở lại."
Một bên Tiêu Tuyệt nhìn xem hài người dính nhau như sam trước mắt, trong mắt lóe lên mấy phần hâm mộ, ngoài mặt thì trưng ra mặt mũi tràn đầy chán ghét.
Vô Trần chân nhân không nhịn được nói:
"Được rồi, đi. Đừng lãng phí thời gian của lão phu, có thể ra hay không ra, vẫn là cái vấn đề."
"Ca ca nhất định sẽ ra." Lạc Tử Ngâm tức giận nói.
Vô Trần chân nhân chỉ là khinh bỉ trừng mắt liếc hắn một cái, trong mắt đều là sát ý.
Hiển nhiên Lạc Tử Ngâm, đã thành công chọc giận hắn.
Chỉ cần Đế Nhan Ca vừa chết, trước mắt tiểu tử này, hắn liền sẽ không bỏ qua.
Màn sáng bên ngoài Lạc Tử Ngâm, bị các loại đả kích liên tiếp ập tới, y nhìn xem ánh mắt chả Vô Trần chân nhân, chỗ nào còn nhìn không ra ý nghĩ của đối phương.
Chỉ cảm thấy nhiều năm qua tín ngưỡng, tại thời khắc này triệt để đổ sụp.
. . .
Mà đổi thành một bên, Đế Nhan Ca sợ mình chết không đủ nhanh, nàng là người đầu tiên xông vào Mộ Kiếm.
Về phần nàng sau khi chết, Lạc Tử Ngâm làm sao bây giờ?
Kia nàng cũng không có biện pháp, nàng cũng không thần thông đến vậy.
Nàng đã cố gắng cứu hắn một lần đã là trả hết nợ ân tình, khi đó nàng đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, nhưng đó cũng không có khả năng nàng sẽ phải chiếu cố hắn cả một đời.
Tiêu Tuyệt thấy Đế Nhận Ca đã đi vào trước, cũng lặng lẽ quan sát rồi đi vào phía sau.
Tiến vào Mộ Kiếm trong một nháy mắt, tất cả mọi người cảm thấy đều không thích hợp, loại cường thế khí thế địa phương đang tận rã này, thấy thế nào đều không giống như là chốn phàm tục có thể sản sinh ra.
Lần này khiến đám người bên ngoài lập tức nghĩ đến bộ kiếm của Ma Tôn, thượng cổ Kim Khuyết Thần Kiếm.
Một tên ma đầu, dựa vào cái gì có được thần giới chi vật?
Kiếm kia, thế nhưng là bội kiếm của thượng cổ Kim Khuyết Đại Đế,từ mấy vạn năm trước, vực ngoại ma vật xâm lấn cửu thiên mười giới, Kim Khuyết Đại Đế, một người một kiếm, toàn diệt vực ngoại chi ma.
Mà tự thân cũng bởi vì hao hết từ vi cả đời mà vẫn lạc.
Từ khi ngài ấy vẫn lạc về sau, bộ kiếm của ngài ấy liền biến mất không thấy tăm hơi, không nghĩ tới cuối cùng lại rơi xuống trên tay của Ma Tôn Tiêu Tuyệt.
Nghe nói, Tiêu Tuyệt từ thật lâu trước đó liền có được thanh kiếm kia, chỉ là bất quá một mực điệu thấp, thẳng đến về sau phi thăng lên thần giới về sau, thế nhân mới biết được hắn có thanh bội kiếm bản mệnh, chính là Kim Khuyết Đại Đế bội kiếm.
Mà khi đó Tiêu Tuyệt sớm đã người kiếm hợp nhất, vốn là thành khiết kiếm đế cũng vì vậy mà thành ma vật
Tiêu Tuyệt càng là dựa vào thanh kiếm kia, đánh đâu thắng đó.
Chỉ là dù vậy, hắn cũng đánh không lại Yêu Đế Đế Nhan Ca, cuối cùng bị Yêu Đế trấn áp tại Hoang Cổ chi địa.
Mà vốn Yêu Đế ưu tú như thế nếu lên làm chi chủ thì sẽ tốt biết bao, đáng tiếc hắn cuối cùng vẫn đi nhầm đường.
. . .
"Tránh ra, ngươi chớ cản đường của ta."
Đế Nhan Ca thấy Tiêu Tuyệt luôn như có ý lại vô ý mà chạy đến phía trước của nàng, liền nhìn hắn có chút không thuận mắt. À không, là rất không thuận mắt. Tên này là đang làm trò gì đây, cứ sấn ra sấn vào, cứ đăm đăm muốn đi trước.
Chẳng lẽ....
Tiểu tử này không phải là, muốn cùng nàng đoạt còn đường tìm đường chết chứ, mẹ nó đừng mơ.
Đúng là thứ gì tốt đều sẽ bị người khác để mắt tới, chỗ chết này là ai nàng cũng sẽ không nhường, ngay cả nam chính cũng không được!