Chương 12: Thiên Huyền Tử vẫn tiêu

Trong lúc đó, mây đen cuồn cuộn, trong nháy mắt bao phủ bóng tối toàn bộ Thần Y Cốc, bóng tối bên trong mây không ngừng có tia tử sắc lóe lên, như là Tử Long ở trong đám mây xông ra.

Ầm ầm Sấm chớp đua nhau kéo đến, phảng phất như thiên quân vạn mã đang lao xuống ngay lập tức.

Đám người đến Thần Y Cốc cầu y , đều dùng ánh mắt kinh thế hãi tục , sợ hãi nhìn lên trên trời.

Không gian như tận thế sẽ xảy ra , uy áp khủng bố khiến bọn họ hoảng sợ quỳ rạp xuống đất.

Khí tức kinh khủng đang không ngừng tràn ngập, cho dù là đám người bên ngoài màn sáng , cũng bị lôi kiếp bên trong làm cho chấn kinh.

Chỉ là nhìn xem đã cảm thấy so với bọn họ lúc phi thăng lôi kiếp còn cường đại hơn.

Nhất là tử sắc lóe lên kia, trong nháy mắt, đã ngưng tụ đến mức kinh hãi.

"Ầm đùng…ầm đùng..ầm ầm".

Tất cả mọi người mặt mũi tràn đầy thận trọng, chỉ có Đế Nhan Ca nhìn xem trên đỉnh đầu lôi kiếp kéo đến dày đặc, trong mắt đều là kích động.

Tuy không thích bị sét đánh cho khét lè rồi chết, nhưng nhìn bộ sấm sét này ghê như vậy, xem ra nàng có thể quay trở về được rồi.

Lúc này, lần theo khí tức kinh khủng, một đạo tử lôi chém xuống, xuyên qua đám mấy, rơi xuống, mục tiêu chính là Đế Nhan Ca.

Trong nháy mắt này, Đế Nhan Ca quả thật cảm thụ sự tử vong đang đến gần.

"Tiểu tử, con vì một người đệ đệ không có chung huyết mạch , có thể làm được đến như thế, lão phu yên tâm đem Huyền Y Tiên Tông giao cho con rồi, ta chết cũng yên lòng."

Đế Nhan Ca chưa kịp nghe rõ ông ấy nói cái gì, liền bị Thiên Huyền Tử đẩy ra.

Lôi kiếp Tử sắc bổ vào trên người y, không ngừng ở trên người y nhảy vọt, Thiên Huyền Tử cả người đều như là tắm rửa tại một mảnh giữa tử quang, dù là Thiên Huyền Tử cố nén, cũng không nhịn được kêu lên sợ hãi.

"Lão đầu, người qua đây làm cái gì?"

Thiên Huyền Tử cũng là một người quật cường.

Cái tính xấu này cùng Đế Nhan Ca cũng không kém cạnh là bao.

"Đùng đùng…phập…"

" Hử… A..aa.aa"

" Lão đầu, ông…."

Đế Nhan Ca hoảng loạn đến gần Thiên Huyền Tử.

"Đừng qua đây, nguy hiểm..! "

Đế Nhan Ca kích động muốn xông tới, nhưng mà đợi nàng tiến tới, tử quang đã biến mất.

Cuối cùng ông ấy cũng đã không trụ nổi lôi kiếp đáng sợ ấy, ngã xuống từ trên không.

Thiên Huyền Tử mặc dù còn đứng ở nơi đó, nhưng nhìn y mặt không huyết sắc, Trên người một mớ hỗn độn, lần này có lẽ y sẽ không xong rồi.

"Lão đầu, người không sao chứ? Người nói xem người làm sao lại ngốc như vậy? Lần lôi kiếp này vốn không phải chuyện của người!"

"Khục. Lão phu có thể có chuyện gì? Con Là đệ tử của lão phu , con phải nhớ kỹ, con đã nợ ta một món nợ ân tình, về sau Huyền Y Tiên Tông liền phải dựa cả vào con rồi. Khục..phụt.."

Ông ấy vẫn là trụ không nổi phun ra một ngụm máu.

Thiên Huyền Tử thò vào ống tay áo từ trong lòng bàn tay hiện ra một viên hạt giống kim sắc truyền đi xâm nhập vào thức hải của Đế Nhan Ca .

"Đây là toàn bộ truyền thừa của Huyền Y Tông ta. Chờ con đạt được tu vi đến trình độ nhất định, liền có thể mở ra nó. Về sau Huyền Y Tiên Tông liền nhờ cậy con vậy.

"Còn có công pháp bản môn này , con cũng nhất định phải tu luyện thật tốt vào."

"Nếu như. . . Ta nói là nếu như. . . Con thật sự không muốn làm người kế thừa Huyền Y Tiên Tông nữa thì hãy tay ta tìm người kế tục phù…hợp nhé!"

Nói xong, Thiên Huyền Tử quay người ho nhẹ một tiếng. Chỉ là ho nhẹ mà thôi, nhưng Thiên Huyền Tử lại ho ra một bụm máu, người bên ngoài màn sáng đều kinh động cả lên.

Mà sau lưng y Đế Nhan Ca, cũng không có phát giác

"Lão đầu, con đã bái người làm sư vậy chuyện của Huyền Y Tiên Tông chính là chuyện của con, người yên tâm."

" Người thay con chặn lôi kiếp, phá bỏ phong ấn, cứu đệ đệ con, con nhất định sẽ giữ lời hứa".

" Yên tâm đi lão đầu, trước khi con chết chắc chắn sẽ tìm được người kế thừa thích hợp."

Nghe Đế Nhan Ca nói vậy ông ấy cũng yên lòng.

" Như vậy..thật tốt..".

"Lão đầu, người không sao chứ. Vậy người. . . Có thể còn có thể cứu đệ đệ không?"

"Đệ đệ của con đã không còn gì quan ngại rồi.Con có thể gọi ta một tiếng sư phụ không?"

Hồi lâu, Thiên Huyền Tử cũng không có chờ đến kịp tiếng gọi của Đế Nhan Ca.

Y tiếc nuối dự định rời đi. Lúc này phía sau y đột nhiên vang lên một âm thanh non nớt:

"Sư phụ. . . con gọi là Nhan Ca."

"Chờ một chút, sư phụ. . . Người có biết hay không hình xăm Tam Túc Ô ?"

Thiên Huyền Tử đột nhiên khựng người lại, nhưng cũng không quay đầu.

"Tam Túc Ô? Nhan nhi, con nếu không có đạt tới Kim Đan cảnh, cũng không cần nhắc lại việc này. Nhất định phải nhớ lấy lời vi sư nói ngày hôm nay."

Thiên Huyền Tử nói xong, liền không kịp nói thêm câu nào với Nhan Ca, chợt rời đi.

Khi đó Đế Nhan Ca, cũng không biết Thiên Huyền Tử tại sao lại gấp gáp đi như vậy, mà bây giờ, nàng lại hiểu rồi.

Thiên Huyền Tử, vốn là thọ nguyên đã hết.

Mà y lại cản lôi kiếp cho nàng, liền đã nhất định thân tử đạo tiêu.