Mắt của xà tinh trở nên sắc lạnh, mái tóc phía sau cô ta đột nhiên dựng đứng lên như những mũi tên sắc nhọn chĩa thẳng vào Triệu Tiểu Minh.
Cứu, cứu với!
Bị dọa đến mức ngừng thở, đồng thời da đầu của Triệu Tiểu Minh cũng bắt đầu tê dại, trong lòng vô cùng hoảng sợ, đồng tử cậu cũng bắt đầu giãn ra. Thậm chí còn quên cả hét lên, tay buông lỏng rơi thẳng từ khung cửa xuống, điện thoại cầm trong miệng cũng rơi xuống đất, màn hình úp xuống, ánh đèn pin bị mặt sàn chặn lại, nhà vệ sinh kinh hoàng lập tức chìm vào bóng tối.
Nhưng không hoàn toàn tối đen, vẫn còn ánh sáng phát ra từ ngực cậu.
Miếng ngọc bội gia truyền rơi ra khỏi cổ áo, treo lủng lẳng trước ngực cậu, trong bóng tối phát ra ánh sáng xanh trong suốt, linh khí lan tỏa, mạnh mẽ chói lóa.
“Đây là bảo vật gì?” Giọng nói the thé đầy kinh ngạc vang lên.
“Không hổ là hậu duệ của thần thượng cổ, ngọc bội cũng tốt thế này.” Rõ ràng nữ xà tinh áo đỏ nảy sinh ý định chiếm đoạt, tóc trên trần nhà lập tức như muôn mũi tên phóng về phía Triệu Tiểu Minh, sát khí tràn ngập.
Ngay khi mũi tên sắp chạm vào Triệu Tiểu Minh, ánh sáng xanh dịu trên bảo ngọc đột nhiên bùng nổ rực rỡ, phát ra những tia sáng chói lóa. Chỉ trong chớp mắt, hàng loạt mũi tên đen dài đều bị đánh bật ra với lực mạnh mẽ và bá đạo, thậm chí vài mũi tên bị vặn ngược hướng, mũi nhọn sắc bén lao thẳng về phía nữ xà tinh áo đỏ.
Vài tia sáng xanh khác bắn về phía cửa nhà vệ sinh, trong bóng tối bắt đầu có sinh vật né tránh qua lại, đột nhiên một tiếng "A u" vang lên, rơi xuống trước mặt Triệu Tiểu Minh.
Dưới ánh sáng xanh từ ngực, Triệu Tiểu Minh nhìn thấy đó là một con cóc đen sáu chân, trên lưng mọc đầy những con mắt độc lập, mỗi con mắt đều có thể xoay, mí mắt có thể chớp và chảy ra chất nhầy.
Thế giới này đột nhiên trở nên không còn đáng tin cậy, thậm chí còn không đáng tin như lời cảnh báo của tên lừa bịp Lương Biệt Yến.
Lợi dụng lúc nữ xà tinh áo đỏ và cóc đen đang bị ánh sáng xanh quấn lấy, Triệu Tiểu Minh nhanh chóng từ sàn lạnh bò dậy và bỏ chạy. Nhưng vì quá nóng lòng muốn sống sót, cậu chạy quá nhanh, chân trái vấp chân phải, ngã nhào xuống đất, lần này mặt đập xuống sàn, chiếc ngọc bội đeo trên cổ cũng bị văng ra phía trước.
Thậm chí Triệu Tiểu Minh không có thời gian kiểm tra bảo ngọc có bị vỡ không, chỉ cần chậm một giây cậu có thể bị ăn sống. Cố gắng chịu đựng cơn đau khắp cơ thể, cậu nhanh chóng bò dậy nhưng không nhận ra mình đã chảy máu mũi.
Lúc đứng dậy, máu mũi nhỏ xuống ngọc bội.
Khi đó, một tiếng "rắc" vang lên, ngọc bội nứt ra.
Đây là một miếng ngọc bội hình bầu dục, kích thước chỉ bằng một phần tư bàn tay người lớn, mặt sau trơn tru và phẳng, mặt trước khắc hình một con thần thú cổ đại "Cùng Kỳ" đang giẫm lên đám mây lành.
Triệu Tiểu Minh từng tò mò tìm kiếm trên Baidu để biết "Cùng Kỳ" là gì rồi mới biết rằng con quái vật có hình dạng giống hổ và có một đôi cánh này lại là một trong bốn con thú dữ thời cổ đại, có bản tính tà ác, hung hãn và tàn bạo, đồng thời rất thích giúp đỡ kẻ ác.
Nói cách khác, người càng xấu, Cùng Kỳ càng yêu thích.
Vì vậy Triệu Tiểu Minh nghĩ nát óc cũng không hiểu tại sao trên ngọc bội gia truyền của nhà cậu lại khắc hình Cùng Kỳ, một thứ bị mọi người khinh bỉ như vậy? Theo lý mà nói, chẳng phải nên khắc hình phượng hoàng, rồng hay các vật phẩm may mắn khác sao?