Chương 48

"Nếu người đó hỏi cháu đi làm gì, cháu cứ nói là cháu chuẩn bị đi làʍ t̠ìиɦ nguyện viên ở bể bơi." Nguyệt Lưu Kim dặn dò tiếp: "Dù sao cũng phải dụ người đó rời xa tòa nhà này."

Giấy linh Triệu Tiểu Minh gật đầu, sau đó hỏi: "Bà định đi đâu vào bây giờ?"

Nguyệt Lưu Kim đáp: "Phía Bắc." Lại hỏi thêm: "Bể bơi cũng ở phía Bắc phải không?"

"Phải." Giấy linh Triệu Tiểu Minh tuy được Nguyệt Lưu Kim dùng linh khí thổi sống nhưng vì bao bọc bởi tóc của Triệu Tiểu Minh nên đã kế thừa một phần ký ức của cậu: "Ngôi trường này nằm trên lưng chừng núi, mặt chính hướng về phía Nam, càng đi về phía Bắc, địa thế càng cao, bể bơi nằm ở nơi cao nhất."

Nguyệt Lưu Kim "ừm" một tiếng, không nói thêm gì, giải trừ pháp ẩn thân, biến thành hình dáng của Triệu Tiểu Minh, ung dung đi lên con đường hướng Bắc. Khi gần đến bể bơi, cô đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nhanh chóng lấy chiếc điện thoại cổ của mình ra, thao tác không mấy thành thạo để gọi cho Lương Biệt Yến.

Chuông chưa kịp reo đến ba lần, Lương Biệt Yến đã nhấc máy: "Alo, sao thế?"

Nguyệt Lưu Kim: "Chàng đang ở đâu?"

Lương Biệt Yến: "Khu ký túc xá, có quỷ, các cô có gặp phải không? Toàn bộ giáo viên và học sinh không rõ nguyên nhân rơi vào giấc ngủ, tôi lo lắng có người đột ngột tỉnh dậy chọc giận quỷ nên đang tuần tra cùng giấy linh."

Buổi trưa anh luôn ở cùng Nguyệt Lưu Kim, hai người không ai đi đến nhà ăn; anh cũng không ở cùng tòa ký túc xá với Triệu Tiểu Minh nên Nguyệt Lưu Kim trước tiên kể cho anh nghe chuyện về việc có người phát trà sữa miễn phí ở nhà ăn mà Triệu Tiểu Minh đã kể, sau đó mới giải thích lý do gọi điện: "Những người đó chắc chắn không giỏi chọc giận như cháu trai của chàng, để vài giấy linh tuần tra là đủ rồi, giờ tốt nhất chàng nên đi tìm cháu trai, canh chừng đừng để nó gây rối."

Lương Biệt Yến ngạc nhiên: "Cô không ở cùng Tiểu Minh?"

Nguyệt Lưu Kim: "Hiện tại ta biến thành nó, đang chuẩn bị thay nó đi bể bơi, trước khi đi đã để lại một giấy linh bên cạnh nó rồi."

Lương Biệt Yến trầm ngâm một lát: "Cô có chắc có thể tiêu diệt tà ma ở phương Bắc không?"

Nguyệt Lưu Kim cũng trầm tư một hồi: "Đế Linh đã cho ta thân kim."

Đầu dây bên kia Lương Biệt Yến sững sờ, giọng nói luôn trầm tĩnh khẽ run: "Cô là..."

Chưa đợi anh nói hết câu, Nguyệt Lưu Kim đã cắt ngang: "Ừm."

Lương Biệt Yến thở gấp một hơi: "Tại sao? Có liên quan đến tôi không?"

Ký ức tiền kiếp anh hầu như không nhớ gì, trong đầu chỉ còn lại vài đoạn ký ức rời rạc, không giúp anh nhớ lại những gì đã xảy ra trước đây.

Anh thậm chí còn không nhớ rõ giữa anh và cô đã từng có quá khứ như thế nào, một chút cũng không nhớ ra.

Nguyệt Lưu Kim nghĩ một lát, trả lời: "Có liên quan một chút nhưng không lớn, lúc đó ta hành động hoàn toàn theo ý thích của mình, nếu ta không muốn, Đế Linh cũng không thể làm gì ta."

Lương Biệt Yến không tỏ thái độ, im lặng không nói.

Một lúc sau, anh mới lên tiếng: "Vật ở phương Bắc, có liên quan đến tộc của tôi."

Nguyệt Lưu Kim giật mình: "Di vật của Thần tộc? Sao lại thành tà ma?"

Lương Biệt Yến thật thà đáp: "Tôi không còn đủ thần cốt, chỉ cảm nhận được một chút khí tức, cụ thể thế nào cũng không rõ."

Nguyệt Lưu Kim thở dài: "Được rồi, ta sẽ tùy cơ ứng biến."

Lương Biệt Yến lại nói: "Ý tôi là việc này đã liên quan đến tộc của tôi nên để tôi xử lý."

Nguyệt Lưu Kim: "Nhưng chàng cũng nói rồi, chàng không đủ thần cốt, còn cố tỏ ra gì nữa? Chăm sóc cháu trai cho tốt là được."

Lương Biệt Yến: "..."