Chương 45

Triệu Tiểu Minh hít một hơi lạnh, nghĩ: Thứ mà ngay cả bà ngoại yêu quái này cũng không cảm nhận được, đáng sợ đến mức nào?

Nguyệt Lưu Kim cười nhìn cháu ngoại, cố gắng khuyến khích cậu dũng cảm: "Có phải rất tò mò không? Có muốn đi cùng bà xem thử không?"

Triệu Tiểu Minh vẫn ngồi bệt trên sàn, lắc đầu điên cuồng: "Không! Cháu không đi! Dù có chết cũng không rời khỏi phòng này nửa bước!"

Nguyệt Lưu Kim: "... Được thôi."

Nguyệt Lưu Kim thở dài: "Cháu muốn ở trong phòng cũng được, dù sao mị đã đi, tám phần sẽ không quay lại, nếu có quay lại cũng có giấy linh bảo vệ cháu nên căn phòng này tạm thời an toàn."

Triệu Tiểu Minh nghe ra ẩn ý: "Bà định đi một mình?"

Nguyệt Lưu Kim bất đắc dĩ nói: "Cũng phải dọn dẹp quỷ quái trong trường cho các cháu, nếu không các cháu còn học hành thế nào?"

Triệu Tiểu Minh ngạc nhiên: "Nhưng bà không phải là đại ma đầu sao? Sao còn có lòng tốt này?"

Sắc mặt Nguyệt Lưu Kim trầm xuống, như bị chạm vào nỗi đau, vỗ vào đầu cậu: "Bà đã nói bao nhiêu lần rồi, bà là yêu phượng cao quý, không phải là ma!"

Triệu Tiểu Minh: "... Nhưng ý cháu là sao bà lại biết bảo vệ mọi người chứ?"

Còn nữa...

"Lương Biệt Yến không tự giải quyết được sao?" Triệu Tiểu Minh không muốn để bà ngoại đi, vì không có bà cậu rất không an tâm: "Ông ấy không phải bảo bà ở lại bảo vệ cháu sao?"

Nguyệt Lưu Kim: "Kế hoạch đã thay đổi rồi mà."

Triệu Tiểu Minh: "Vậy cháu phải làm sao?"

"Yên tâm, bà chắc chắn sẽ sắp xếp ổn thỏa cho cháu." Nói rồi Nguyệt Lưu Kim lại xé một tờ giấy từ sổ tay, lần này không dùng sợi tóc nào, tùy tiện gấp lại và thổi một hơi, người giấy rơi xuống, biến thành hình dạng của cô: "Nói thật, ở thời kỳ đỉnh cao ông ấy có thể tự xử lý chuyện này, nhưng bây giờ chắc chắn không được, ngọc cốt của ông ấy chỉ cần chạm là vỡ."

Triệu Tiểu Minh thắc mắc: Rốt cuộc ngọc cốt là gì? Thân thể của những người không phải con người đều văn vẻ như vậy sao?

Nguyệt Lưu Kim không nói thêm gì, chỉ nghiêm túc dặn dò Triệu Tiểu Minh trước khi đi: "Mị ngoài cửa tám phần có chủ, tạm thời ta không thể động vào nó, nếu không sẽ làm kinh động kẻ đứng sau, cháu đã chọn ở trong phòng thì cứ ở yên, đừng ra ngoài."

Triệu Tiểu Minh gật mạnh đầu: "Vâng!"

Lúc này Nguyệt Lưu Kim mới mang theo giấy linh "Triệu Tiểu Minh" rời đi, để lại Triệu Tiểu Minh co ro trong góc phòng đối diện với giấy linh của bà ngoại.

Triệu Tiểu Minh quyết định sẽ không ra ngoài nửa bước, vì thế giới bên ngoài thực sự rất nguy hiểm, không phù hợp cho loại người vô dụng như cậu đi mạo hiểm. Cậu thà sống cuộc sống an nhàn còn hơn đối mặt với nguy hiểm. Cậu chỉ muốn làm một kẻ ăn chơi không lo gì.

Tuy nhiên, cảm giác hiện tại thật kỳ lạ...

Phòng ký túc xá im lặng, người sống đối diện với người giấy, chẳng khác gì ở trong cửa hàng đồ cúng.

Hay là nói chuyện với giấy linh?

Triệu Tiểu Minh ngẩng đầu nhìn giấy linh của bà ngoại, cậu chớp chớp mắt: "Bà, bà biết nói chuyện không?"

Giấy linh bà ngoại cười: "Tất nhiên là biết."

Triệu Tiểu Minh không tin tưởng lắm: "Vậy bà có thể hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ cháu không?"

Giấy linh bà ngoại: "Nếu không có nguy hiểm lớn thì có thể."

Triệu Tiểu Minh: "Nếu nguy hiểm lớn thì sao?"

Giấy linh bà ngoại: "Ta có thể ngay lập tức triệu hồi bà ngoại cháu về."

Triệu Tiểu Minh: "Bà không thể tự chiến đấu sao?"

Giấy linh bà ngoại: "Cháu nghĩ xem, ta chỉ là người giấy, một đốm lửa là hết."