Chương 42

Giây tiếp theo, một cơ thể phụ nữ mảnh mai từ trong lớp tóc đó trườn ra nhưng không hề đẹp mắt, vì màu da của nó không phải tươi sáng như người sống mà là màu xám trắng của người chết, khuôn mặt tròn trịa không có ngũ quan, chỉ có một con mắt dài dựng đứng như một vết cắt trên da mặt.

Nhiệt độ trong phòng ngày càng giảm, không khí dần ngưng tụ thành sương mỏng, tuyết sương lan ra khắp sàn nhà như đang ở trong cảnh phim kinh dị.

Triệu Tiểu Minh nổi da gà, tiếng thét kinh hoàng đã đến bên miệng, lập tức dùng tay bịt miệng, giữ nó lại trong miệng.

Sau khi quỷ mị vào phòng, xoay con mắt nhìn quanh phòng, ánh mắt dừng lại một lúc khi quét qua tủ quần áo. Triệu Tiểu Minh trong vô tình đã chạm mắt với nó, suýt nữa thì khóc, chân tay bắt đầu run rẩy.

Nguyệt Lưu Kim ngáp một cái, cảm thấy nhàm chán, thậm chí có chút muốn quay lại dọa con quỷ mị đó, nhưng lại nghĩ lại cô đã già thế này, không cần thiết phải dọa một con ma nhỏ còn chưa bằng con gái mình, nếu không lại bị chê cười là già không nên nết.

Mị không thấy được Nguyệt Lưu Kim, càng không cảm nhận được sự hiện diện của cô, ánh mắt đơn độc quét qua tủ quần áo rồi rơi xuống giường. Nhưng lúc này, tủ đột nhiên phát ra tiếng động.

Triệu Tiểu Minh đã sợ đến tê liệt, chân tay mềm nhũn, lưng va vào tủ, giây tiếp theo, mị đã trườn đến cửa tủ, cơ thể xám trắng chặn lại khe hở duy nhất, tủ lập tức rơi vào bóng tối.

Triệu Tiểu Minh ngừng thở, cơ thể như bị đóng băng, tay bịt chặt miệng, mắt lộ vẻ hoang mang và kinh hoàng.

Mị thu tóc quấn quanh cửa phòng, tóc bay lơ lửng trong không khí như tảo biển dưới nước, vài sợi từ từ bò lên cửa tủ cùng với sương băng trên cửa, dần dần luồn vào khe cửa.

Nguyệt Lưu Kim thở dài, bất đắc dĩ gọi giấy linh giả cháu ngoại trên giường, giây tiếp theo, bên giường phát ra tiếng ho dữ dội và tiếng lật người.

Mị ngừng lại, những sợi tóc đã chui vào khe cửa cũng dừng lại. Mị nghi hoặc quay đầu nhìn chiếc giường đơn phía sau, con mắt to đảo quanh vài vòng rồi quay lại, áp sát khe cửa, nhắm mắt.

Dù nó không có mũi nhưng Triệu Tiểu Minh vẫn cảm nhận được như nó đang ngửi cái gì đó. Nhưng khí tức trên người Triệu Tiểu Minh đã bị che giấu, quỷ mị không ngửi được gì.

Ngay sau đó, nó trườn đến trên người "Triệu Tiểu Minh" nằm trên giường, như đang bơi trong nước, lên xuống trước mặt cậu, nhắm mắt lại, tiếp tục ngửi.

Rất nhanh, mị mở mắt, trong đồng tử đen kịt đầy nghi hoặc và mơ hồ.

Nó lại thử ngửi lần nữa nhưng vẫn vô ích.

Con mắt to bắt đầu xoay tròn như đang suy nghĩ, nửa phút sau, nó kết thúc suy nghĩ, có lẽ đã nghĩ ra một lý do hợp lý và chấp nhận được nên quay đi nhanh chóng rời khỏi.

Triệu Tiểu Minh vẫn không dám ra khỏi tủ, sợ con quỷ mị sẽ quay lại, cho đến khi bà ngoại mở cửa tủ, nói: "Ra đi, nó đi xa rồi." Cậu mới từ trong tủ ngã ra.

Thật sự là ngã, chân mềm không đi nổi, vừa bước ra đã ngồi phịch xuống sàn nhà vẫn còn lạnh, mông lạnh buốt không đứng lên được, áo sau lưng thấm đầy mồ hôi lạnh.

Nguyệt Lưu Kim biết cháu ngoại mình nhát gan nhưng không ngờ lại nhát gan đến vậy: "Nhóc ngoan à, nó chỉ là một con quỷ thôi mà? Có gì phải sợ chứ?"

"Chỉ là một con quỷ thôi mà?" Triệu Tiểu Minh giận dữ, mắt đỏ hoe nhìn bà ngoại: "Chỉ là một con quỷ thôi mà? Chỉ là? Bà có biết trong xã hội loài người gặp quỷ có ý nghĩa gì không?"

Nguyệt Lưu Kim thật sự không biết, lắc đầu: "Có ý nghĩa gì?"