Chương 41

"Nó không định gϊếŧ bạn cùng phòng của cháu chứ?" Triệu Tiểu Minh nhảy xuống giường: "Chúng ta phải cứu cậu ấy! Cậu ấy là con một! Bố mẹ cậu ấy đều bốn, năm mươi tuổi rồi!"

Nguyệt Lưu Kim an ủi cháu ngoại: "Đừng lo, bà không cảm thấy nó muốn gϊếŧ người."

Triệu Tiểu Minh thở phào, nhưng lại sợ không dám nói to: "Vậy nó muốn làm gì? Không phải là nó đến để kiểm tra xem chúng ta đã ngủ chưa chứ?"

Nguyệt Lưu Kim nhún vai: "Có thể nó đến để kiếm ăn?"

Triệu Tiểu Minh càng hoảng loạn: "Kiếm, kiếm ăn, ăn? Ăn? Cháu?"

Nguyệt Lưu Kim lại bị sự nhút nhát của cháu ngoại chọc cười, sau đó lấy từ bàn làm việc một tờ giấy, nhanh chóng xé ra một trang rồi rút từ đầu Triệu Tiểu Minh một sợi tóc ngắn, gói vào tờ giấy, xé và gấp lại, đại khái tạo thành hình người, thổi nhẹ một hơi, người giấy rơi xuống, lập tức biến thành kích thước và hình dáng của Triệu Tiểu Minh, mắt to nhìn mắt nhỏ.

Triệu Tiểu Minh cứng người, ngơ ngác nhìn "Triệu Tiểu Minh" trước mặt, cảm giác quen thuộc và kỳ lạ như đang soi gương, lại như đang đối mặt với mình từ gương bước ra.

Thật là giống đến từng nếp nhăn trên đồng phục.

Triệu Tiểu Minh nuốt nước bọt, hoảng loạn nhìn bà ngoại: "Cháu, cháu, bây giờ cháu thật sự không thể tin nổi."

Nguyệt Lưu Kim mỉm cười: "Chỉ là giấy linh thôi, bà đã nói với cháu rồi mà? Cháu cũng đã thấy giấy linh của ông ngoại cháu rồi!"

Triệu Tiểu Minh nhớ lại: "Không nói bà là phải dùng tre làm xương và giấy làm da, còn phải thổi linh thức vào nữa sao?"

"Chỉ có người mới học và trong trường hợp đòi hỏi giấy linh cao mới cần dùng tre và linh thức hỗ trợ, chúng ta bây giờ không cần." Nguyệt Lưu Kim giải thích: "Chỉ cần gói một sợi tóc để biến thành hình dạng của cháu là được rồi." Nói xong cô vỗ vai "Triệu Tiểu Minh", sau đó "Triệu Tiểu Minh" lập tức lên giường, thay chủ nhân nằm vào chăn, nhắm mắt giả ngủ.

"Vậy cháu thì sao?" Triệu Tiểu Minh bối rối: "Cậu ta ngủ giường của cháu, cháu đi đâu?"

"Trốn vào tủ đi, bà không thể che giấu hình dạng của cháu." Nguyệt Lưu Kim đặt tay lên trán Triệu Tiểu Minh: "Nhưng bà có thể tạm thời che giấu hơi thở của cháu."

Triệu Tiểu Minh ngay lập tức chui vào tủ quần áo đối diện chân giường. May mà bây giờ là đầu thu, quần áo không dày, nếu không thì tủ không có chỗ cho cậu đứng.

Nguyệt Lưu Kim đứng bên cạnh tủ, khoanh tay, dựa vào cạnh tủ, bình tĩnh nhìn cửa phòng, đôi môi đỏ hơi cong lên, nét mặt hứng thú như đang nói: Đã một ngàn năm rồi, để ta xem bọn trẻ này có gì mới mẻ không.

Triệu Tiểu Minh trốn trong tủ thì không được bình tĩnh như cô, tim đập nhanh đến mức như sắp nhảy ra khỏi cổ họng, căng thẳng đến nỗi không dám thở mạnh, mồ hôi lạnh chảy xuống thái dương.

Qua khe hở giữa hai cánh cửa tủ, Triệu Tiểu Minh vừa đủ thấy cửa phòng, ban đầu trong tầm nhìn không có gì bất thường nhưng có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ xung quanh đang giảm dần, như từ mùa thu mát mẻ bước vào mùa đông lạnh giá.

Không biết có phải ảo giác không, rèm cửa vẫn kín, đèn trên trần cũng chưa bao giờ bật nhưng Triệu Tiểu Minh cứ cảm thấy ánh sáng trong phòng đang dần tối đi, không phải tối do ánh sáng mà là tối do cảm giác u ám.

Dần dần trên cửa phủ lên một lớp sương mỏng, cùng lúc đó vài sợi tóc đen từ khe cửa trườn vào, ngày càng nhiều, ngày càng dài, càng dày đặc, cuối cùng như tảo biển quấn quanh toàn bộ cánh cửa.