Triệu Tiểu Minh cười khẩy nói: “Ồ, ông ấy còn có lòng tốt đó à?”
Nguyệt Lưu Kim: “Nhìn cháu nói gì kìa, ông ấy là ông ngoại ruột của cháu, sao có thể không tốt với cháu được?”
Triệu Tiểu Minh hừ lạnh rồi đưa điện thoại lại cho bà: “Xong rồi, nhưng không phải cháu nói gì, xã hội đã tiến bộ rồi, nếu bà muốn theo kịp thời đại thì phải học bảng chữ cái tiếng Hán, nếu không bà không thể lên mạng.”
Nguyệt Lưu Kim chớp chớp mắt: “Tại sao? Ông cháu nói bà biết viết chữ là được, có thể dùng chữ để nhắn tin.”
Triệu Tiểu Minh: “Bà nghe ông lạc hậu ấy lừa bà à, bây giờ lên mạng dùng chữ Hán là phạm pháp, viết tắt đầu chữ cái mới là yyds.”
Nguyệt Lưu Kim: “...” Thật là lạ, cháu trai nói từng chữ cô đều hiểu nhưng kết hợp lại thành câu thì cô không hiểu gì hết, yyds là gì? Yyds là ai? Tại sao yyds yêu chết? Xã hội hiện nay càng ngày càng không bình thường...
Nguyệt Lưu Kim định mở miệng hỏi cháu trai, ngoài phòng bỗng vang lên tiếng gõ cửa mạnh mẽ, sau đó là tiếng gào thét của quản lý ký túc xá: “Đã tắt đèn rồi sao các phòng còn nói chuyện!”
Trường quy định mười hai giờ bốn mươi tắt đèn, một giờ năm mươi bật đèn. Sau khi tắt đèn không được làm ồn, không được nói chuyện, phải giữ yên tĩnh trong phòng.
Triệu Tiểu Minh lập tức im lặng như gà, đồng thời giơ ngón tay lên miệng ra hiệu cô đừng lên tiếng. Nhưng sau đó cậu nhận ra bà ngoại đang ở chế độ ẩn thân, dù nói to cũng không ai nghe thấy bèn vẫy tay bảo bà ngoại cứ tự nhiên rồi đi về giường, chuẩn bị ngủ một giấc thoải mái.
Thật là buồn ngủ quá.
Hôm nay buổi trưa đặc biệt buồn ngủ, mí mắt nặng trĩu.
Nhưng cậu vừa nằm xuống giường, bà ngoại đã đến bên giường: “Ngoài cửa là ai? Sao nó cứ đứng đó không đi?”
Triệu Tiểu Minh nhắm mắt, buồn ngủ nói: “Quản lý ký túc xá, kiểm tra phòng, trong thời gian tắt đèn không cho nói chuyện.”
Nguyệt Lưu Kim nhíu mày nghi ngờ: “Nhưng trong tòa nhà này ngoài cháu và bà, không còn ai nói chuyện. Bọn trẻ đều ngủ rồi, yên tĩnh lắm.”
Triệu Tiểu Minh mở mắt ra: “Hả? Không thể nào?”
Mới tắt đèn chưa đến ba phút mà, mọi người ngủ nhanh vậy sao?
Nguyệt Lưu Kim chỉ vào tai mình: “Bà chỉ là lớn tuổi chứ không phải thính giác kém, chắc chắn không nghe lầm.”
Triệu Tiểu Minh hít một hơi, lưng bắt đầu toát mồ hôi lạnh: “Bà, bà không định nói với cháu là, bạn cùng lớp ở tòa nhà này đều không phải người chứ?”
Nguyệt Lưu Kim lắc đầu: “Không phải.”
Triệu Tiểu Minh vừa định thở phào, nhưng sau đó Nguyệt Lưu Kim lại nói: “Bà muốn nói người đứng ngoài cửa phòng cháu không phải người.”
Triệu Tiểu Minh: “...”
"Cô ta không phải người thì là cái gì?" Triệu Tiểu Minh lập tức tỉnh ngủ, ngồi bật dậy, kinh hoàng nhìn bà ngoại.
Nguyệt Lưu Kim thả linh thức kiểm tra lần nữa: "Mị, độc thân."
"Hả? Mị của ai?" Triệu Tiểu Minh với ánh mắt ngây ngô đầy ngốc nghếch: "Không phải là của lão Hùng sao?"
Nguyệt Lưu Kim cười vì sự ngốc nghếch đáng yêu của cháu ngoại: "Không phải là mị của em gái, là mị của quỷ mị."
"G, g, quỷ?" Triệu Tiểu Minh lần nữa toát mồ hôi lạnh, mọi bộ phim kinh dị mà cậu đã xem trong nhiều năm qua đều ùa về trong đầu, từng cảnh từng cảnh kinh hoàng.
Nguyệt Lưu Kim gật đầu: "Có thể hiểu như vậy."
Triệu Tiểu Minh: "..." Nhưng thật ra tôi không muốn hiểu rõ đến vậy.
Sống mười tám năm, lần đầu tiên gặp ma, thật là quá bất ngờ.
"Bây giờ phải làm sao đây?" Triệu Tiểu Minh hỗn loạn, hoảng loạn, không biết làm gì: "Cô ta vẫn còn ngoài cửa không?"
Nguyệt Lưu Kim lắc đầu: "Nó đã vào phòng đối diện rồi."