Triệu Tiểu Minh ngạc nhiên nói: “Không phải em là tình nguyện viên sao? Tình nguyện viên cũng có tiền à?” Vậy cậu đi dọn bể bơi có được tiền không?
Nữ sinh lắc đầu: “Không phải, em chỉ tranh thủ thời gian rảnh làm thêm ở nhà ăn, muốn kiếm chút tiền tiêu vặt.” Nói xong còn liếc nhìn Triệu Diệt Lễ một cái, đầy tự hào nói: “Tháng sau là sinh nhật bố em, em không muốn dùng tiền của bố để mua quà cho bố, em chỉ muốn tự tay kiếm tiền mua quà cho bố.”
Triệu Tiểu Minh: “…” Sao lại nói với bố mình? Nói cho ai nghe vậy? Ý đồ xấu xa ghê!
Quả nhiên, giây tiếp theo, Triệu Diệt Lễ thở dài một hơi, vẻ mặt hiện rõ sự tán thưởng, ngưỡng mộ và bất lực: “Thật là một đứa trẻ ngoan, nếu chú có được cô con gái nghe lời, hiểu chuyện và đáng yêu như cháu, chú sẽ vui chết mất.”
Triệu Tiểu Minh: “…” Câu nào cũng không nhắc đến mình, câu nào cũng liên quan đến mình.
Chết tiệt, mình ghét tất cả những người thích khoe khoang!
Nữ sinh ngay lập tức nở một nụ cười ngọt ngào với Triệu Diệt Lễ: “Vậy chú hãy nếm thử một ngụm nhé, hoàn thành hai ly của chú là cháu hoàn thành nhiệm vụ hôm nay rồi!”
“Ồ, được!” Triệu Diệt Lễ nhanh chóng cầm lấy ống hút, chọc vào nắp ly, nhấc lên uống một ngụm lớn.
Nữ sinh hài lòng chớp chớp mắt rồi nhìn Triệu Tiểu Minh đầy mong đợi.
Triệu Tiểu Minh đang nhớ tới chuyện cũ, một ngụm cũng không muốn uống, vừa định lấy lý do mình bị tiểu đường không thể uống ngọt để từ chối tiếp thì bố cậu đột nhiên nói: “Minh Minh, con cũng uống hai ngụm đi, cho bạn con một phản hồi, để bạn ấy có thể về ký túc xá nghỉ ngơi.”
Triệu Tiểu Minh cảm thấy bất đắc dĩ, dù sao cũng không thể làm mất mặt bố trước người ngoài, đành phải cầm cốc giấy lên, chọc ống hút uống một ngụm, lập tức nhăn mặt - Thật là khó uống!
Nữ sinh vẫn giữ nụ cười ngọt ngào: “Thế nào, đàn anh? Ngon không?”
“Ngon cái quái gì, ngọt đến phát đắng!” Triệu Tiểu Minh cố nhịn cơn buồn nôn, đẩy ly trà sữa ra xa: “Lần sau nếu có hoạt động như thế này đừng tìm tôi nữa, trừ khi em phát insulin, nếu không tôi sẽ không uống một ngụm nào.”
Nụ cười của nữ sinh cứng lại, có chút ngượng ngùng.
Triệu Diệt Lễ vội vàng nói đỡ: “Chỉ là hơi ngọt thôi, còn lại đều ổn.”
Nữ sinh thở phào nhẹ nhõm, sau đó ngoan ngoãn vẫy tay chào Triệu Diệt Lễ: “Cảm ơn chú, chú tạm biệt.” Nói xong bèn chạy đi với hai bím tóc đung đưa.
Triệu Tiểu Minh nhanh chóng cầm bát canh lên để làm mới vị giác, đặt bát canh xuống, nói với bố: “Bố thật sự nghĩ ly trà sữa này chỉ ngọt thôi sao?”
Triệu Diệt Lễ quay đầu nhìn một lần, xác nhận cô bé đã đi xa rồi mới nói thật: “Có vẻ còn có vị đắng và chua nữa.”
Triệu Tiểu Minh: “Thế sao bố không nói thật?”
Triệu Diệt Lễ: “Ôi dào, đó là không muốn đắc tội người ta mà.”
Triệu Tiểu Minh không thể hiểu nỗi, sợ đắc tội giáo viên chủ nhiệm và giáo viên bộ môn thì còn chấp nhận được, mỗi lần gặp giáo viên chủ nhiệm đều đưa thẻ mua sắm cậu cũng hiểu được, nhưng sợ đắc tội một cô bé làm việc trong nhà ăn thì là sao chứ?
“Em ấy chỉ làm khảo sát thị trường, kiếm tiền là từ công việc này, sao lại không nói thật với em ấy? Khó uống là khó uống!”
Triệu Diệt Lễ thở dài: “Người ta là một cô bé, lại làm việc để mua quà cho bố mình, bố không nói được những lời khó nghe.”
Triệu Tiểu Minh nghĩ: Được rồi, sau này con đi làm thêm cũng sẽ nói mình làm việc để báo hiếu bố mẹ, chuyên lừa lòng thương cảm của người ta.
Nhưng rồi cậu lại nghĩ: Thật là điên, một công tử bột như mình đi làm thêm cái gì? Mình cứ ăn bám thôi!