Chương 35

Theo cô, con người chỉ biết đòi hỏi, không biết cảm ơn, còn ích kỷ nên người và yêu quái không có gì khác biệt, chỉ vì được thần linh bảo vệ mà con người cao quý hơn yêu ma quỷ quái, điều này không công bằng. Thiên đình cũng không muốn bảo vệ nhân gian nữa, hắn chỉ là một vị thiên thần bị thiên đạo bỏ rơi, cần gì phải tiếp tục từ bi nữa?

Cô muốn bắt hắn về, để hắn từ bỏ lòng thương xót chúng sinh, từ bỏ trái tim mềm yếu, cùng cô chơi đùa thế gian.

Nhưng cô vẫn chậm một bước...

Nguyệt Lưu Kim nhắm mắt lại, bình tĩnh hồi lâu mới từ ký ức sâu sắc đó tỉnh lại, sau đó mở cánh bay từ trên cành cây xuống, bay quanh Lương Biệt Yến vài vòng nhưng anh không hề có ý định đón cô, không còn cách nào khác, cô biến thành người rơi xuống trước mặt anh.

Khi biến thành người, cô còn thay đổi trang phục, từ bộ váy trắng tang chế thành bộ trang phục đen bó sát, tóc dài xõa ngang vai cũng được buộc cao thành búi, đi đôi giày đen cao cổ, trông như một hiệp khách mạnh mẽ.

Nhưng ngay khi Nguyệt Lưu Kim chuẩn bị mở miệng, cô nhận ra mình có vô vàn điều muốn nói, đột nhiên không biết bắt đầu từ đâu.

May mà Lương Biệt Yến mở lời trước, nhưng không may câu đầu tiên anh nói là: "Tôi hầu hết không nhớ ký ức kiếp trước, nếu có đắc tội, mong cô bỏ qua."

Nguyệt Lưu Kim toàn thân cứng đờ, như bị ai đó đánh một cú vào đầu, đầu óc ong ong... Gì chứ, hầu hết không nhớ? Là chỉ quên mỗi mình ta, hay quên hết tất cả?

Cô suy nghĩ một lúc, thử hỏi: "Vậy chàng còn nhớ tên mình là gì không?"

Lương Biệt Yến thật thà trả lời: "Quên rồi, nhưng từng nghe Đế Linh nói, gọi là Thần Yến." Rồi anh nói thêm: "Chuyện của Tương Đồng và Tiểu Minh cũng là anh ta nói với tôi."

Được rồi, coi như Đế Linh còn chút lương tâm.

Nguyệt Lưu Kim nhẹ thở dài, hỏi tiếp: "Vậy cái tên Lương Biệt Yến là do chàng tự đặt ra sao?"

Lương Biệt Yến: "Ừ."

Nguyệt Lưu Kim nhíu mày: "Tại sao lại đặt là Biệt Yến?"

Lương Biệt Yến điềm nhiên nói: "Sống lại một đời, không muốn vướng mắc với quá khứ."

Nguyệt Lưu Kim: "..."

Là không muốn vướng mắc với quá khứ hay không muốn vướng mắc với ta?

Được thôi, ta cũng thừa nhận, khi trẻ ta có hơi kiêu ngạo, ngang ngược, xấu xa, bá đạo, nhưng chàng dám chắc chàng không có lỗi sao? Nếu chàng chịu được cám dỗ, chúng ta đã không có con rồi!

"Vậy chàng thật sự không có chút ấn tượng nào về ta sao?" Nguyệt Lưu Kim không cam lòng hỏi tiếp: "Nếu chàng thật sự không nhớ ta, sao có thể nhận ra ta?"

Lương Biệt Yến nói thật: "Có chút ấn tượng nhưng không rõ ràng, chỉ là vài đoạn ký ức rời rạc."

Nguyệt Lưu Kim: "Những ký ức gì?"

Lương Biệt Yến trầm ngâm một lúc, ngắn gọn: "Cô muốn gϊếŧ tôi."

Có hình ảnh cô cầm đao đâm anh; có hình ảnh cô oai phong dẫn dắt thuộc hạ vây bắt anh; hình ảnh cuối cùng và ấn tượng nhất là trên giường, như vừa mới ân ái xong, cô nằm trong lòng anh nhưng bàn tay sơn móng đỏ đặt lên tim anh, móng tay sắc nhọn xuyên qua da, cô đắc ý nói: "Chỉ cần ta muốn, có thể móc tim gan ngươi ra, nướng hay chiên hay ăn sống đều được, xem thử vị của thiên thần thế nào."

Tóm lại, trong ký ức ít ỏi còn lại của anh, Nguyệt Lưu Kim như có thù sâu với anh, nhất định muốn gϊếŧ anh, nhưng họ lại có chung một cô con gái.

Nguyệt Lưu Kim tức điên, thầm nghĩ: Lúc ta tốt với chàng thì chàng không nhớ!

Rồi cô hỏi thẳng: "Vậy chàng chưa từng nghĩ tại sao ta muốn gϊếŧ chàng sao?"