Chương 27

Phòng giáo viên chủ nhiệm nằm ở tầng ba, khi hai bà cháu vừa đến cầu thang thì chuông vào học vang lên. Tiếng chuông kết thúc, khu dạy học vốn sôi động lại trở nên yên tĩnh.

Trong cầu thang, Nguyệt Lưu Kim thừa dịp không có ai xung quanh, nói với cháu trai: “Con thỏ ma đó có phải đang cố tình làm khó cháu không? Có cần ta gϊếŧ nó giúp cháu không?”

Thỏ, ma?

Triệu Tiểu Minh đang bước lên cầu thang đột nhiên khựng lại, ngơ ngác nhìn cô: “Bà nói ai? Lão Hùng? Giáo viên chủ nhiệm của cháu? Là thỏ sao?”

Nguyệt Lưu Kim cũng dừng bước, đối diện với cháu trai: “Đúng vậy, nguyên hình của anh ta là một con thỏ, thuộc Ma tộc.”

Triệu Tiểu Minh quan tâm đến một điểm khác: “Thầy ấy mạnh mẽ như vậy mà lại là một con thỏ nhỏ?”

Nguyệt Lưu Kim nói: “Linh khí của Ma tộc không phải màu trắng mà là màu tím. Anh ta không phải thỏ nhỏ mà là thỏ xương khô, thân hình to lớn nhưng không có máu thịt, vì vậy ghen tỵ với mọi loài có máu thịt, gặp phải thỏ xương khô hung ác như vậy, nó sẽ hút sạch máu thịt của cháu, biến cháu thành giống nó.”

Triệu Tiểu Minh sững lại, đột nhiên nhớ đến đám khói tím đen mà cậu thấy khi mở thiên nhãn, lập tức cảm thấy chân mềm nhũn, lưng dựa vào tường, mồ hôi lạnh toát ra: “Thấy ấy không định ăn cháu chứ? Cháu chỉ là một kẻ kém cỏi đáng thương thôi mà!”

Nguyệt Lưu Kim: “Vì vậy mới dễ ra tay chứ.”

Ai cứu tôi với!

Triệu Tiểu Minh tuyệt vọng, bất lực và tức giận: “Thế giới của bà không có luật bảo vệ người kém cỏi sao?”

Nguyệt Lưu Kim chưa từng nghe đến: “Đó là cái gì?”

Triệu Tiểu Minh: “…” Cháu không muốn ở cùng với những kẻ không biết luật - không, không phải người, là yêu ma quỷ quái!

“Vậy bây giờ cháu phải làm sao?” Triệu Tiểu Minh run rẩy hỏi.

Ánh mắt Nguyệt Lưu Kim trở nên nghiêm nghị: “Vì vậy ta nói, không bằng ra tay trước gϊếŧ nó đi!” Nhưng ngay sau đó, cô lại nói: “Nhưng anh ta rất có khả năng có liên quan đến con tà khí ẩn trong trường các cháu, giữ anh ta lại có thể câu cá lớn, nếu không anh ta đã bị ông ngoại cháu gϊếŧ rồi.”

Triệu Tiểu Minh kinh hãi nuốt nước bọt: “Bà đợi đã, để cháu tiêu hóa thông tin này đã…” Bình tĩnh một lúc lâu, cậu mới miễn cưỡng chấp nhận những thông tin kỳ lạ này: “Vậy, vậy bây giờ chúng ta nên gϊếŧ hay không gϊếŧ thầy ấy đây?”

Nguyệt Lưu Kim khoanh tay: “Đứng trên góc độ của ta mà nói, sự an toàn của mấy đứa trẻ trong trường không liên quan đến ta, bắt được con tà khí hay không và kẻ đứng sau điều khiển cũng không liên quan đến ta, nên ta có thể chọn đứng ngoài hoặc trực tiếp gϊếŧ con thỏ xương khô đó, chỉ cần bảo vệ cháu là đủ, càng loạn ta càng vui.”

Triệu Tiểu Minh cảm động và hoảng hốt: “Bà ơi, bà sợ thiên hạ không loạn à?”

Nguyệt Lưu Kim gật đầu: “Đúng vậy, khi ta còn trẻ, sở thích ít ỏi của ta là xem náo nhiệt.”

Triệu Tiểu Minh: “…”

Nguyệt Lưu Kim: “Nhưng mà ta đã cải tà quy chính nhiều năm rồi, nên lần này có thể không gϊếŧ anh ta.”

Triệu Tiểu Minh: “Rồi sao nữa?”

Nguyệt Lưu Kim: “Cháu cứ đi gặp anh ta, chúng ta xem tình hình.”

Triệu Tiểu Minh hơi lo lắng: “Nếu thấy ấy muốn gϊếŧ cháu thì sao?”

Nguyệt Lưu Kim cười: “Có ta ở đây, cháu sợ gì? Ai dám động đến cháu, ta sẽ làm cho hắn tan thành tro bụi.”

Triệu Tiểu Minh nghĩ cũng phải, phản diện lớn nhất đang ở bên cạnh cậu, còn lo gì con thỏ xương khô? Lão Hùng tự cầu may đi.