“Bà không biết?” Triệu Tiểu Minh thật không biết nên bày ra biểu cảm gì: “Bà cũng không sợ ông ấy bị gϊếŧ sao?”
Nguyệt Lưu Kim: “Tuyệt đối không thể, trước khi ta gϊếŧ được hắn thì không ai gϊếŧ được. Ai muốn gϊếŧ hắn trước ta, ta sẽ gϊếŧ người đó trước.”
Triệu Tiểu Minh: “…” Thật là bà ngoại bá đạo.
Trong lúc nói chuyện, bà cháu đã bước vào khu dạy học lớp 12, đúng vào giờ nghỉ giải lao, hành lang đông đúc, nam nữ học sinh mặc đồng phục đi lại tấp nập, đầy ắp tiếng cười nói vui vẻ.
Nguyệt Lưu Kim nhìn đến ngẩn ngơ. Thật tốt, những đứa trẻ này thật sống động và đáng yêu.
Xem ra một nghìn năm qua, thế đạo vẫn tốt lên.
Đang cảm thán, bên tai đột nhiên nghe thấy tiếng kêu của cháu trai: “Chết tiệt? Sao lại là Lương Biệt Yến? Không phải ông ấy ở lại trong tòa nhà đó sao?”
Thậm chí Triệu Tiểu Minh còn dụi mắt, sợ mình nhìn lầm.
Nguyệt Lưu Kim nhìn theo ánh mắt kinh ngạc của cháu trai, tại phòng nước nóng cuối hành lang, lại nhìn thấy thiếu niên mặc đồng phục sạch sẽ.
“Ồ, đó cũng không phải thân xác thật.” Cô bình tĩnh đáp lại cháu trai.
Triệu Tiểu Minh thì không bình tĩnh nổi: “Hả???” Vậy bà nói cái gì là thật! Cuối cùng cái gì là thật!
Cùng lúc đó, Lương Biệt Yến đứng canh ở tòa nhà ký túc xá bỏ hoang, liên tục suy nghĩ về câu nói của Nguyệt Lưu Kim: Anh ấy luôn khó tính, cay nghiệt, thay đổi thất thường.
Trong mắt cô ấy, mình chính là hình tượng như vậy sao?
Triệu Tiểu Minh ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào Lương Biệt Yến trong phòng nước phía trước, hỏi bà ngoại: "‘Không phải thân xác thật’ nghĩa là gì? Thuật phân thân sao?"
Nguyệt Lưu Kim: "Cũng không hẳn là thuật phân thân, chỉ là một loại thuật điều khiển vật." Nói rồi cô nâng tay lên gõ vào trán cháu trai ngoan. Ngay lập tức thế giới trong mắt Triệu Tiểu Minh thay đổi, nhưng cậu không nói rõ được thay đổi ở chỗ nào, chỉ biết rằng màu sắc trở nên rực rỡ hơn, giống như hình ảnh được tăng độ bão hòa, đặc biệt là những bóng người trên mặt đất, đen đậm như mực.
Nhưng những thay đổi này đều là thứ yếu, có thể bỏ qua, quan trọng nhất vẫn là Lương Biệt Yến.
Trong mắt Triệu Tiểu Minh, "Lương Biệt Yến" không còn là người nữa mà trở thành một người giấy sống động mặc đồng phục học sinh!
Tuy nhiên những hình ảnh kỳ lạ này gần như chỉ thoáng qua, nhưng khi tầm nhìn của cậu sắp trở lại bình thường, trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một đám khói sáng tím đen nhưng chưa kịp nhìn rõ đám khói đó bao quanh thứ gì, pháp thuật Nguyệt Lưu Kim áp lên cậu đã biến mất, thế giới lại trở về bình thường.
Triệu Tiểu Minh hít một hơi thật sâu rồi ngỡ ngàng nhìn Nguyệt Lưu Kim: "Cháu, cháu cháu... vừa rồi là sao?"
Nguyệt Lưu Kim: "Bà mở thiên nhãn cho cháu, để cháu thấy bộ mặt thật của thế giới này."
Triệu Tiểu Minh xoa trán, vừa sợ hãi vừa háo hức: "Lúc nào bà cũng nhìn thấy những hình ảnh như vậy sao?"
Nguyệt Lưu Kim: "Không hẳn, ta cũng cần mở thiên nhãn mới được, nhưng ta không thích dùng thiên nhãn, không thì những thứ ô uế đều nhìn thấy hết, làm ta bực mình, lúc nào cũng muốn gϊếŧ sạch chúng."
Triệu Tiểu Minh: "..." Bà đúng là không nên mở thiên nhãn.
"Không thấy thì tốt hơn, hy vọng bà tiếp tục giữ vững." Triệu Tiểu Minh khẳng định và khích lệ hành vi tự điều chỉnh của bà ngoại phản diện rồi mới bày tỏ sự kinh ngạc và bối rối trong lòng mình: "Vừa rồi cháu thấy ‘Lương Biệt Yến’ không phải người, là người giấy!"