Chương 21

Khuôn mặt Triệu Tiểu Minh lập tức sụp đổ, nghĩ rằng thật là oan gia ngõ hẹp, đâu đâu cũng gặp kẻ đáng ghét này. Đột nhiên cậu nghĩ ra điều gì đó, lập tức quay sang hỏi bà ngoại: Không phải bà ngoại rất lợi hại sao? Có thể đánh bại cậu ta không?”

Không ngờ bà ngoại xinh đẹp của cậu lại đáng thương nắm lấy hai thanh sắt, đầu chui vào khoảng trống nhỏ, nước mắt lưng tròng nhìn Lương Biệt Yến...

“Minh Minh, đó chính là ông ngoại của con đấy!”

Triệu Tiểu Minh: “Hả???”

Trời ơi???

Cái thế giới này điên rồi sao!!!

Như bị một cây búa lớn đập mạnh vào cái chuông vàng, cả đầu Triệu Tiểu Minh kêu ong ong.

Lương Biệt Yến, ông ngoại cậu? Ông ngoại cậu, Lương Biệt Yến?

Hả???

Kẻ thù biến thành ông ngoại, lại còn hơn cậu hai bối phận, đây là phim kinh dị gì mà thảm đến thế?

Không thể nào! Tuyệt đối không thể!

Đánh chết Triệu Tiểu Minh cũng không chấp nhận sự thật này. Cậu thà rằng ông ngoại ruột của mình là thầy giáo dạy toán vừa già vừa xấu vừa hói đầu đã kết hôn và có con còn hơn.

“Có phải bà bị phong ấn quá lâu nên ký ức bị rối loạn nhận sai người rồi không?”

Nhưng khi Triệu Tiểu Minh nhìn lại bà ngoại của mình, cậu phát hiện ra mắt bà đã đỏ như hoa đào sau cơn mưa, đôi mắt phượng đẫm lệ lấp lánh ánh nước mờ mịt, đầy uất ức và đau khổ, những giọt nước mắt to như hạt đậu từng giọt từng giọt rơi xuống, khóc đến như lê hoa đái vũ khiến Triệu Tiểu Minh không nỡ nghi ngờ bà ngoại mình nữa.

Nhưng chuyện liên quan đến danh dự và phẩm giá cả đời của cậu, dù khó khăn thế nào cậu cũng phải hỏi cho rõ ràng!

“Bà đừng khóc nữa, lau khô nước mắt rồi nhìn kỹ lại xem có đúng là ông ngoại không?” Triệu Tiểu Minh vừa lo lắng vừa tức giận, cảm giác như ngồi trên đống lửa, tìm mọi cách phủ nhận phán đoán của Nguyệt Lưu Kim: “Cá nhân cháu cảm thấy không thể nào là ông ngoại, ông ấy cùng khóa với cháu, mới học lớp 12, mới mười tám tuổi, sao có thể là ông ngoại của cháu?”

Nguyệt Lưu Kim lại dứt khoát nói: “Ông ấy chính là ông ngoại cháu, hóa thành tro ta cũng nhận ra!”

Triệu Tiểu Minh không chịu chấp nhận, không chịu thừa nhận: “Không, bà nhìn kỹ lại đi! Khoảng cách xa như vậy, nhỡ đâu chỉ là trông giống thôi?”

Nguyệt Lưu Kim mắt đẫm lệ, khẳng định chắc nịch: “Năm xưa ta tìm hắn khắp chân trời góc bể để gϊếŧ, hình dáng của hắn đã khắc sâu vào đầu từng chút một, ngay cả một sợi lông mày cũng không bỏ qua, sao có thể nhận nhầm được?”

Triệu Tiểu Minh: “…”

Thật ra, nếu bà ngoại nói rằng vì yêu mà nhớ rõ hình dáng đối phương như vậy, cậu thật sự không nghĩ rằng lời này đáng tin, nhưng nếu là vì trả thù, gϊếŧ người, trút giận thì lại là chuyện khác. Ở một mức độ nào đó, thù hận mạnh mẽ hơn tình yêu rất nhiều…

Chết tiệt!

Triệu Tiểu Minh vẫn không chịu bỏ cuộc, vẫn cố gắng chống đối: “Nhưng, nhưng bà vừa nói rồi, bà đánh dấu hài cốt của ông ấy, có thể cảm nhận được sự tồn tại của ông ấy, nhưng khi chúng ta vừa ra khỏi tòa nhà, bà cũng không lập tức nhận ra người đến là ông ấy mà!”

Nguyệt Lưu Kim: “Bởi vì đó không phải là thân xác thật của hắn.”

“Hả? Ý bà là gì?” Rõ ràng câu này lại một lần nữa chạm vào vùng mù kiến thức của Triệu Tiểu Minh.

Nguyệt Lưu Kim vừa định mở miệng giải thích, ai ngờ lúc này, cách họ chưa đến trăm bước, Lương Biệt Yến như cảm nhận được điều gì đó, đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía này.