Chương 20

“Cái đó không tính sao?” Nguyệt Lưu Kim thất vọng rồi cố gắng nghĩ thêm: “Vậy, vậy ta tự lập nên một giáo phái, sau đó xung đột với thần tiên đã dạy dỗ và bảo vệ ta, tính không?”

Triệu Tiểu Minh: “Hả?”

“Cái đó cũng không tính?” Nguyệt Lưu Kim chẳng biết còn gì để kể nữa: “Vậy, yêu một người không thể có được, để trả thù vì hắn không muốn ở bên ta, ta phá hủy mối quan hệ của hắn, bôi nhọ danh tiếng của hắn, đối đầu với hắn, không có được thì phá hủy, tính không?”

Triệu Tiểu Minh nghe đến đủ rồi: “Được rồi! Cô đừng nói nữa!”

Nguyệt Lưu Kim: “Sao vậy?”

Triệu Tiểu Minh: “Cô nói càng nhiều, tôi càng thương ông ngoại của mình!”

Nguyệt Lưu Kim: “Hắn có gì mà thương, sao con không thương ta?”

Triệu Tiểu Minh: “Cô không bị ai trả thù và bắt phải ở với kẻ thù cả đời là tốt lắm rồi!”

Nguyệt Lưu Kim: “Ta đâu nói người bị ta trả thù là ông ngoại con đâu.”

Triệu Tiểu Minh: “Đừng hòng lừa dối thám tử vĩ đại Triệu Sherlock Holmes đây.”

Nguyệt Lưu Kim thở dài: “Được rồi, đúng là hắn…”

Triệu Tiểu Minh không còn gì để nói, nhận xét một cách sắc bén: “Cuộc đời của cô không gọi là tẻ nhạt mà là đầy màu sắc, đen kịt nhưng rực rỡ, vô cùng kinh khủng.”

Trong toàn vũ trụ cũng là kinh khủng!

Ánh mắt của Nguyệt Lưu Kim bỗng sáng lên, ngộ ra: “Thật sao? Cuộc đời của ta thực sự nổi bật như vậy?”

Triệu Tiểu Minh: “…” Cậu đột nhiên hiểu vì sao phản diện luôn bị định nghĩa là phản diện, vì họ không hiểu nổi lời khen hay chê.

Ông ngoại của cậu yêu một kẻ phản diện điên cuồng như thế, chắc chắn là bị hội chứng Stockholm, gọi tắt là: Thích bị ngược đãi. Nếu nói như vậy, giáo viên toán của cậu có khả năng lớn nhất, vì ông ta rất sợ vợ, nghe nói còn bị bạo hành nhưng kiên quyết không ly hôn, yêu đến chết đi sống lại.

Nhưng vấn đề là làm sao nói cho bà ngoại biết ông ngoại đã tái hôn? Hơn nữa con trai họ cũng đã lớn, tình cảm gia đình rất ổn định… Bà ngoại có tính tình nóng nảy, không lẽ giận quá gϊếŧ cả vợ con của ông ta?

Triệu Tiểu Minh càng nghĩ càng lo, càng nghĩ càng sợ, thậm chí hối hận vì đã hứa giúp bà ngoại tìm ông ngoại, có khi mình lại thành đồng lõa gϊếŧ người cả nhà.

Đúng lúc đó, Nguyệt Lưu Kim đột nhiên nói: “Có người đến.”

Lúc này hai bà cháu vừa ra khỏi cửa tòa nhà ký túc xá bỏ hoang, mưa thu lất phất, đêm tối tĩnh mịch, mặt đất ẩm ướt, phản chiếu ánh trăng lạnh lẽo tạo nên cảm giác tĩnh lặng vô cùng.

Triệu Tiểu Minh nhanh chóng nhìn xung quanh nhưng không thấy ai: “Người đâu?”

Nguyệt Lưu Kim nhìn về hướng Đông: “Còn cách trăm bước, không giống con người.”

Không phải người?

Trời ơi!

“Mau trốn đi!” Triệu Tiểu Minh quay người định chạy vào trong tòa nhà, nhưng ngay sau đó vai cậu bị ai đó vỗ một cái, mắt cậu lóe lên, và rồi cậu đã đứng ngoài cổng sau trường học.

Nguyệt Lưu Kim đưa Triệu Tiểu Minh trốn sau cột cổng, nhìn vào bên trong: “Thực ra không cần trốn, hơi thở của hắn không mạnh, ta có thể đối phó được, nhưng lo con sẽ sợ.”

Chữ “sợ” còn chưa kịp nói hết, Nguyệt Lưu Kim đã dừng lại.

Người đến dần hiện ra trước mắt họ.

Là một thiếu niên tuấn tú, dáng người cao ráo, khuôn mặt như ngọc, khí chất thanh cao, dù mặc đồng phục bình thường cũng không che giấu được sự quý phái trong từng cử chỉ, thực sự là một nhân vật cao quý.

Nói ngắn gọn, rất giống thần, thần tiên, sạch sẽ, cao ngạo, thanh nhã, nhìn một cái đã thấy như là thiên chi kiêu tử cao không thể với tới.