Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Không May Làm Vỡ Bảo Ngọc Gia Truyền

Chương 19

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hả?

Triệu Tiểu Minh không thể tin hỏi: “Còn có chuyện đó sao?”

Nguyệt Lưu Kim tự hào gật đầu: “Đúng vậy, có thể thế. Hắn là thần chín tầng trời, có lòng tốt vô dụng, nghĩ ta có thể hối cải nên ta dùng chút mánh khóe làm hắn cảm động cho ta một cơ hội sống.”

Triệu Tiểu Minh: “…”

Bà ngoại hờ này thật sự là gian xảo.

Triệu Tiểu Minh lại hỏi tiếp: “Rồi sau đó thì sao?”

Nguyệt Lưu Kim: “Sau khi hắn thả ta, ta càng nghĩ càng cảm thấy mất mặt nên sau khi chuẩn bị kỹ lưỡng, ta đi trả thù hắn. Ta quyết tâm gϊếŧ hắn nhưng lại bị hắn bắt lần nữa. Lần này hắn thực sự muốn gϊếŧ ta, nhưng như ta đã nói, ta đã chuẩn bị kỹ lưỡng trước khi đi. Vào khoảnh khắc hắn định gϊếŧ ta, ta dùng linh thức kích hoạt, đập nước nổ tung, hạ lưu sông làm ngập cả dân làng, hắn buộc phải bỏ ta mà đi cứu người.”

Triệu Tiểu Minh: “…”

Nguyệt Lưu Kim mỉm cười mãn nguyện: “Trong lúc hắn đang ngăn dòng nước cứu người, ta còn đâm hắn một nhát từ phía sau, suýt nữa gϊếŧ chết hắn.”

Triệu Tiểu Minh: “…” Vậy mà còn tự hào như thế sao???

Nguyệt Lưu Kim: “Sao hả? Ta giỏi chứ?”

Triệu Tiểu Minh im lặng một lúc rồi nói thật lòng: “Cô mà sống đến bây giờ, thật là khó gϊếŧ đấy!”

Nguyệt Lưu Kim: “…”

Triệu Tiểu Minh đột nhiên cảm thấy thương cảm cho người ông ngoại mà mình chưa từng gặp. Một thần tiên cao thượng, từ bi, quan tâm đến sinh linh lại gặp phải một đại yêu quái không có việc ác nào không làm, danh tiếng cả đời bị hủy hoại… Vậy trong bốn người: Hiệu trưởng, trưởng niên khối, chủ nhiệm lớp và giáo viên toán, ai là vị thần xui xẻo đó?

“Đi thôi, đi tìm ông ngoại đáng thương của tôi thôi.” Triệu Tiểu Minh thở dài nói.

“Còn chuyện điện thoại thì sao?” Nguyệt Lưu Kim vẫn nhớ chuyện phải đền bù điện thoại cho cháu, chỉ vào đống vàng bạc châu báu: “Chừng này có đủ đền cho con không?”

Không chỉ đủ mà còn có thể mua cả một thị trường điện thoại.

“Không cần đền.” Triệu Tiểu Minh chỉ đau lòng vì điện thoại chứ không phải vì tiền, cũng không nhỏ mọn tính toán: “Cô lớn tuổi rồi, số tiền này để dưỡng lão đi.”

Dưỡng, lão?

Lão?

Đôi mắt quyến rũ của Nguyệt Lưu Kim bỗng dưng xuất hiện một tia rạn nứt, lần đầu tiên cô cảm nhận sâu sắc sự tàn nhẫn của thời gian… Cô đã đến lúc phải dưỡng lão rồi sao?

Tất cả ý niệm đều sụp đổ trong khoảnh khắc.

Sự lạnh lùng thực sự không phải là sự cãi vã lớn tiếng.

Nguyệt Lưu Kim lặng lẽ thu dọn đống châu báu và bộ chăn ga trên giường, lặng lẽ mở cửa phòng ký túc xá, lặng lẽ đi trong hành lang tối dài, mỗi bước đi, trong lòng cô lại thêm phần thương cảm:

Ta, mất cha mẹ từ nhỏ, mất chồng khi còn trẻ rồi lại một mình nuôi con khôn lớn. Cả cuộc đời không có lấy một việc đáng vui mừng, chưa kịp cảm nhận tuổi thanh xuân đã bị phong ấn hơn một ngàn năm, khi thoát ra thì chưa gặp được con gái ruột đã bị xem là người già cô độc…

Dường như Triệu Tiểu Minh cảm nhận được bầu không khí u ám quanh bà ngoại, quan tâm hỏi: “Không sao chứ?”

Nguyệt Lưu Kim thở dài: “Ta cảm thấy cả đời mình sống quá tẻ nhạt.”

Triệu Tiểu Minh: “Không thể nào không có gì đáng kể chứ?”

Nguyệt Lưu Kim nghĩ một lúc rồi hỏi lại: “Ta đã từng thành lập một giáo phái tà ác bị chính phái không ngừng truy quét nhưng lại ngày càng phát triển, tính không?”

Triệu Tiểu Minh: “Hả?”
« Chương TrướcChương Tiếp »