Chương 18

Triệu Tiểu Minh: “Không thu phí dịch vụ? Kiểu trung gian cắt xén một khoản tiền nhỏ nhưng vô lý.”

Nguyệt Lưu Kim: “Chắc chắn có thu phí.”

Triệu Tiểu Minh thầm nghĩ: Tôi biết ngay mà, đây là một thế giới bị ô nhiễm bởi phí dịch vụ, ít nhất là từ một ngàn năm trước!

“Vậy chắc chắn sẽ có người giao dịch ngầm để trốn phí dịch vụ?” Cậu lại nói: “Và giao dịch lớn nhỏ khác nhau, không thể việc gì cũng qua kênh chính thức, rất phiền phức, tôi không tin không có giao dịch trực tiếp.”

“Chắc chắn có.” Nguyệt Lưu Kim nói: “Vì vậy kiểm tra hàng và tiền tại chỗ rất quan trọng, đề phòng đồ giả và đồ có dấu linh thức của người khác, vì quy tắc giang hồ là giao dịch xong thì không chịu trách nhiệm.”

Triệu Tiểu Minh hiểu ra, bất kể là thần tiên hay yêu quái, trong chuyện tiền bạc đều có vô số tranh chấp, lòng tin phụ thuộc vào lương tâm.

Triệu Tiểu Minh thở dài rồi tổng kết: “Tôi hiểu rồi, vậy nhẫn này giống như một kho chứa di động, trừ vật sống, cái gì cũng để được.”

Nguyệt Lưu Kim gật đầu: “Ừ, đúng vậy.”

Triệu Tiểu Minh mơ màng: “Đắt không?”

Nguyệt Lưu Kim: “Họ nói là đắt.”

“‘Họ nói là đắt’ là sao?” Triệu Tiểu Minh ngơ ngác: “Cô không biết sao? Nhẫn này không phải cô mua à?”

Nguyệt Lưu Kim: “Không phải, ta cướp được.”

Triệu Tiểu Minh: “???”

Triệu Tiểu Minh: “Cô cướp? Cô vừa nói không cướp được mà, sẽ bị gì gì đó phát hiện!”

Nguyệt Lưu Kim chớp mắt: “Ta không sợ điện Linh Quan.”

Triệu Tiểu Minh: “…”

Nguyệt Lưu Kim nhún vai: “Không thể trách ta, là con gà trĩ tinh đó cướp của ta trước. Nó chỉ là con gà đất trong vườn hoa của thần Anh Chiêu, có tiên cách nên khinh thường ta, muốn gϊếŧ ta nên ta chỉ đành gϊếŧ nó.”

Triệu Tiểu Minh: “…”

Triệu Tiểu Minh im lặng một lúc: “Thời của cô thật sự là sống chết không thể hòa hợp sao?”

Nguyệt Lưu Kim cười, đôi mắt dịu dàng mà lộng lẫy toát lên vẻ tàn nhẫn và quyến rũ: “Có thể hòa hợp, nhưng điều kiện là con phải thuộc hàng tiên hoặc thần, nếu không sẽ bị khinh miệt. Thần, tiên, nhân, quỷ, ma, yêu, yêu xếp cuối, sinh ra là bị tiêu diệt, bị nô ɭệ. Yêu có thể sống sót đều dẫm lên núi xác biển máu. Nếu ta không gϊếŧ chúng, chúng sẽ gϊếŧ ta.”

Triệu Tiểu Minh mất một lúc cũng không biết nói gì, cậu sinh ra là người, luôn sống theo quy tắc của loài người, không hiểu quy tắc của thế giới phi nhân loại, nghe thì thấy khó chịu nhưng không thể bình luận gì, dù sao cá lớn nuốt cá bé là quy luật chung. Thế giới loài người đầy chiến tranh và bắt nạt huống chi là thế giới phi nhân loại?

Khuyên người khoan dung, trời đánh sét đánh.

Triệu Tiểu Minh cảm thấy rối bời: “Cô gϊếŧ con gà đất, cướp đồ của nó, chủ nhân của nó là thần Anh Chiêu không gây khó dễ cho cô sao?”

Nguyệt Lưu Kim: “Có chứ, ta cũng đánh hắn một trận, lột sạch treo trước cửa Nam Thiên Môn.”

“Hả?” Triệu Tiểu Minh không hiểu: “Đánh hắn một trận thì thôi, sao còn lột sạch treo lên?”

Nguyệt Lưu Kim nhún vai, thờ ơ nói: “Tiện tay, để răn đe.”

Triệu Tiểu Minh: “…”

Thật sự là không sợ trời đất, táo bạo.

“Chuyện không kết thúc như vậy chứ?” Triệu Tiểu Minh khó tin: “Cô gϊếŧ gà, đánh và làm nhục nông dân khiến Thiên Đình mất mặt, họ có thể chấp nhận sao?”

Nguyệt Lưu Kim lắc đầu: “Không chấp nhận.”

Triệu Tiểu Minh: “Rồi sao nữa.”

Nguyệt Lưu Kim: “Rồi ông ngoại con đến bắt ta.”

Triệu Tiểu Minh: “Rồi sao nữa?”

Nguyệt Lưu Kim: “Lúc đó ta còn nhỏ, đánh không lại hắn, bị hắn bắt. Hắn định gϊếŧ ta nhưng ta khóc lóc thảm thiết nhận lỗi, hắn thấy ta có thái độ tốt nên thả.”