Triệu Tiểu Minh cảm nhận được lòng tốt của bà ngoại, nhưng: “Cô có tiền không? Cô có biết bây giờ thế giới dùng tiền gì không?”
Nguyệt Lưu Kim thật thà lắc đầu: “Ta không biết.”
“Vậy sao cô đền cho tôi được?” Triệu Tiểu Minh chấp nhận số phận, vẫy tay: “Thôi, không cần cô đền, nhà tôi có tiền, tôi có thể mua lại…”
Nhưng chưa kịp nói xong, Nguyệt Lưu Kim đã nói: “Nhưng ta có tiền mà, ta có rất nhiều vàng bạc châu báu!” Nói rồi, cô vung tay phải, lập tức giữa phòng ký túc xá xuất hiện một đống vàng bạc châu báu cao như núi, phủ kín một lớp ngọc trai, ngọc bích, mã não và đá quý sáng chói.
Phòng ký túc xá tối tăm ngay lập tức trở nên lộng lẫy.
Triệu Tiểu Minh trố mắt kinh ngạc: “Cô lấy đâu ra nhiều thứ thế này?”
“Không phải lấy ra mà là có sẵn.” Nguyệt Lưu Kim xoay chiếc nhẫn ngọc bích trên ngón trỏ tay phải: “Cái này gọi là nhẫn trữ vật, có thể chứa rất nhiều thứ, thời của chúng ta rất thịnh hành. Còn có dây chuyền trữ vật, vòng tay trữ vật, trâm trữ vật, quạt trữ vật, đủ loại vật chứa khác nhau nhưng nhẫn trữ vật vẫn là phổ biến nhất vì nhỏ gọn tiện lợi.”
Triệu Tiểu Minh nghe ngẩn ngơ, suy nghĩ một lúc rồi hỏi dồn dập: “Làm sao để đặt đồ vào? Làm sao để lấy ra? Không sợ mất à? Nếu mất thì tổn thất lớn quá!”
“Có linh thức. Vạn vật chia thành vật sống và vật chết, vật sống có hồn, không thể điều khiển, chiếm đoạt; vật chết không hồn, thuộc về ai tùy theo khả năng. Chỉ cần con nhanh hơn người khác một bước, in linh thức của mình vào vật chết thì nó sẽ thuộc về con.” Nguyệt Lưu Kim lại giơ tay chạm vào thái dương của mình: “Linh thức liên kết với ý niệm, con muốn đặt đồ gì vào, muốn lấy đồ gì ra, chỉ cần nghĩ đến vật đó là được, gọi là điều động bằng ý nghĩ. Nhưng điều kiện là linh thức và linh lực của con phải rất mạnh, nếu không không thể in dấu và điều khiển nhiều đồ như vậy.”
Nguyệt Lưu Kim giải thích thêm: “Nhẫn trữ vật cũng là vật chết, chỉ cần in linh thức của mình vào, nó sẽ nhận con là chủ, không lo bị mất trừ khi con bị gϊếŧ, linh thức biến mất hoặc linh thức trên nhẫn bị người khác xóa đi, người khác mới có thể chiếm đoạt.”
Công dân gương mẫu Triệu Tiểu Minh ngay lập tức lo lắng: “Vậy chẳng phải sẽ tăng tỉ lệ cướp bóc và gϊếŧ người sao?”
Nguyệt Lưu Kim cười: “Cơ bản là không, nhẫn trữ vật là sản phẩm độc quyền của Thiên Đình Vạn Bảo Các, nơi khác không mua được, sản lượng ít, rất đắt, và tất cả khách hàng đến mua đều phải đăng ký thân phận, không kể yêu ma quỷ quái thần tiên. Mỗi khách chỉ mua một cái, mỗi cái có số hiệu riêng. Nếu ai cướp được bảo vật của người khác, điện Linh Quan sẽ truy xét.”
Trời ơi, thần tiên cũng chơi chiêu hàng hiếm!
Quy tắc này cũng có lỗ hổng, dễ dẫn đến phạm tội...
“Giống như đống vàng bạc này.” Triệu Tiểu Minh chỉ vào đống châu báu dưới đất: “Cô in linh thức vào, nó thuộc về cô. Chỉ cần ý niệm một cái, nó lại về nhẫn của cô. Nhưng nếu cô dùng nó để giao dịch, đưa vào ngân hàng, sau khi đổi lấy thứ khác rồi lại đưa vàng bạc vào nhẫn của cô thì sao? Chẳng phải là lừa đảo? Là phạm pháp!”
“Chắc chắn Thiên Đình đã nghĩ đến điều này.” Nguyệt Lưu Kim nói: “Vì vậy quy định rằng trước khi giao dịch phải xóa bỏ linh thức của mình trên đồ vật, nếu không sẽ bị phạt nặng. Tốt nhất là giao dịch qua kênh chính thức, họ có thể xóa dấu linh thức trên đồ vật.”