Chương 13

“Dù sao thì cô cũng đã bị phong ấn hơn một ngàn năm rồi, có nghĩa là ít nhất đã một ngàn năm cô không gặp ông ấy, vậy làm sao cô vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của ông ấy, ơ, của người đàn ông của cô được?” Hiển nhiên Triệu Tiểu Minh vẫn chưa quen gọi một người lạ mặt chưa từng gặp là “ông ngoại”.

Nguyệt Lưu Kim hiền lành và kiên nhẫn giải thích: “Bởi vì ta đã từng đánh dấu lên hài cốt của hắn nên chỉ cần hắn tái sinh, ta sẽ cảm nhận được.”

Hài cốt?

Đánh dấu lên hài cốt?

Đợi người ta phân hủy hết rồi mới đào lên từ mộ để đánh dấu sao?

Triệu Tiểu Minh cảm thấy cả người như tê dại, còn có chút buồn nôn: “Các người thật biếи ŧɦái!”

Không ngờ Nguyệt Lưu Kim không giận dữ mà còn nghiêm túc suy nghĩ một hồi rồi thở dài, vừa gật đầu vừa tự hổ thẹn nói: “Được rồi, bị con phát hiện rồi, ta thừa nhận, trước đây ta đúng là yêu quái.”

Triệu Tiểu Minh: “…” Trọng điểm là cô có phải là yêu quái hay không? Trọng điểm là cô là một kẻ biếи ŧɦái!

Tiếp đó, Nguyệt Lưu Kim lại nói: “Nhưng ông ngoại của con không phải yêu quái, hắn là thần, hậu duệ thật sự của Thần tộc cổ xưa.”

Trọng điểm của Triệu Tiểu Minh ngay lập tức bị lệch: “Hả? Một yêu quái một thần à? Vậy hai người làm thế nào mà yêu nhau?”

Nguyệt Lưu Kim tò mò chớp chớp mắt: “Yêu là gì?”

Khác biệt thế hệ cả ngàn năm quả thực không hề nhỏ.

Triệu Tiểu Minh suy nghĩ một lúc rồi giơ hai ngón tay cái lên, chạm vào nhau, xoắn lại: “Là nắm tay, ôm eo, hôn môi, nũng nịu, quấn quýt nhau.”

Nguyệt Lưu Kim nhíu mày nghĩ ngợi: “Nũng nịu, quấn quýt thì không có. Ban đầu mục tiêu của hắn là gϊếŧ ta, ta cũng luôn muốn gϊếŧ hắn. Hắn ghét ta là yêu quái, làm chuyện ác; ta ghét hắn là thần, không màng chuyện thế gian nên từ lúc chúng ta gặp nhau đã coi đối phương là kẻ thù, tìm mọi cách để gϊếŧ đối phương.”

Triệu Tiểu Minh: “…”

Sau một khoảng lặng dài, Triệu Tiểu Minh mới hỏi từ tận đáy lòng: “Vậy hai người rốt cuộc làm thế nào mà sinh ra mẹ tôi?”

“À, chuyện đó…” Nguyệt Lưu Kim lộ vẻ khó xử, nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy không nên nói: “Con vẫn còn nhỏ, chuyện nam nữ không thể nói kỹ cho con, nếu không thì ta trông như người không giữ tôn nghiêm tuổi già.”

Triệu Tiểu Minh: “…”

Ai hỏi chuyện đó?! Tôi hỏi hai người làm thế nào mà yêu nhau!

Cũng vào lúc này, Triệu Tiểu Minh mới thực sự cảm nhận được khoảng cách thế hệ giữa người trẻ và người già lớn đến mức nào, giao tiếp bình thường cũng khó khăn.

Sau một tiếng thở dài, Triệu Tiểu Minh quyết định từ bỏ việc tìm hiểu chuyện bát quái, trở về chính đề: “Cô nói cô có thể cảm nhận được sự tồn tại của ông ngoại tôi, cụ thể là ở đâu?”

Nguyệt Lưu Kim quả quyết nói: “Ngay ở đây, rất gần chúng ta, không quá ba dặm.”

“Hả? Chỉ ba dặm?”

Vậy chẳng phải là trong phạm vi trường học của bọn họ sao?

Phản ứng đầu tiên trong đầu Triệu Tiểu Minh là: Không lẽ là hiệu trưởng của họ? Vì ông ta đủ già, phù hợp với hình ảnh “ông ngoại”. Phản ứng thứ hai là: Trưởng niên khối của họ cũng không phải không thể, vì ông ta đủ xấu...

Vừa rồi chẳng phải “bà ngoại hờ” của cậu đã nói rồi sao, sinh ra một đứa trẻ xinh đẹp không dễ, điều này chứng tỏ cha của đứa trẻ chắc chắn rất xấu, đến nỗi ngay cả một đại mỹ nhân như cô ấy cũng không tự tin lấn át được gen xấu của ông ấy.