Chương 12

Nhóc ngoan nhóc ngoan mãi mà không biết tên tôi?

Cậu trả lời với vẻ cạn lời: "Triệu Tiểu Minh."

"Ồ." Nguyệt Lưu Kim suy nghĩ rồi hỏi: "Cha con họ Triệu à?"

Triệu Tiểu Minh: "À, sao thế?"

Nguyệt Lưu Kim: "Không sao cả. Thế năm nay con bao nhiêu tuổi rồi?"

Triệu Tiểu Minh thành thật trả lời: "Sắp mười tám."

"Ồ, còn nhỏ mà." Nguyệt Lưu Kim lại yêu thương nắn bóp má cháu ngoại: "Thảo nào dễ thương thế~"

Triệu Tiểu Minh: "?"

Dễ thương?

Người ta rõ ràng là đàn ông mạnh mẽ mà!

Nhưng Triệu Tiểu Minh giờ không còn tinh thần để phản bác nữa, vì những chuyện quái đản xảy ra tối nay đã đủ nhiều rồi, cậu cần thời gian để tiêu hóa hết bèn trở về vấn đề chính: "Đúng rồi, con Cùng Kỳ xuất hiện bất ngờ đó là sao?"

Nguyệt Lưu Kim: "Nó là thú phong ấn được khắc trên ngọc bội, dùng để bảo vệ phong ấn, phong ấn vừa bị phá, nó sẽ xuất hiện, truy sát kẻ thoát khỏi phong ấn."

Triệu Tiểu Minh: "Vậy cô chém chết nó chỉ bằng một nhát rìu à?"

Nguyệt Lưu Kim: "Không thì sao? Ta không thích nó, nó cũng không dễ thương, lại còn hung dữ, giữ lại làm gì? Chi bằng gϊếŧ đi để trừ hậu họa."

Triệu Tiểu Minh: "..." Có thể thấy, bà ngoại cậu hành sự rất quyết đoán, đơn giản và thô bạo.

"Trước đó không ai biết cách phá phong ấn à? Cô bị phong ấn cả nghìn năm như thế?"

Nguyệt Lưu Kim nghĩ một lúc rồi nói: "Phong ấn ta cũng là một cao nhân, ta đoán miếng ngọc bội này từ bên ngoài nhìn chỉ như một miếng ngọc bình thường, cho dù là Đế Linh bản tôn dùng linh lực kiểm tra cũng không thể phát hiện ra điều gì."

Triệu Tiểu Minh không biết Đế Linh là ai, cũng không muốn hỏi nhiều, chỉ hỏi vấn đề mình quan tâm: "Vậy sao cô lại đánh nhau với người đó? Làm cho cả hai cùng bị thương."

Nguyệt Lưu Kim cười nhạt, giọng điệu thản nhiên: "Ta không biết thế giới bây giờ ra sao, nhưng trong thời đại của ta, kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu là chuyện thường, hoặc là ngươi chết hoặc là ta sống, nếu hắn không chết, người chết sẽ là ta, còn có thể liên lụy đến con gái ta nên hắn phải chết."

Triệu Tiểu Minh đột nhiên tức giận: "Vậy chồng cô đâu? Không bảo vệ hai mẹ con cô sao? Đàn ông gì kỳ vậy!"

Nguyệt Lưu Kim thở dài, nâng tay ngọc lau đi nước mắt không hề tồn tại nơi khóe mắt: "Chết rồi, ta đã góa nhiều năm rồi." Sau đó cô lại kéo ống tay áo lên để chứng minh: "Con thấy không, ta mặc áo trắng là để tang cho hắn."

Triệu Tiểu Minh bỗng nhiên cảm thấy hối hận: Tôi thật đáng chết!

Không ngờ, Nguyệt Lưu Kim lại nói tiếp: "Nhưng mà."

"Còn nhưng cái gì?" Triệu Tiểu Minh ngơ ngác trợn mắt.

Nguyệt Lưu Kim gật đầu: "Hắn bây giờ có lẽ lại sống rồi!"

Triệu Tiểu Minh: "..." Chết tiệt???

Nguyệt Lưu Kim: "Ta vừa ra khỏi ngọc bội đã cảm nhận được sự tồn tại của ông ngoại con!"

Tôi, ông ngoại?

Triệu Tiểu Minh không quen mà sờ cổ: "Không, khoan đã, đừng nói gì đến bà ngoại ông ngoại, tôi cần bình tĩnh... còn nữa, nếu cô cảm nhận được sự tồn tại của chồng cô, sao lại mặc đồ tang làm gì?"

Nguyệt Lưu Kim chớp chớp mắt: "Ta sợ cảm nhận nhầm, nếu hắn không sống, bộ đồ trắng này không phải có ích sao? Đây gọi là chuẩn bị trước."

Triệu Tiểu Minh: "..."

Đúng là đỉnh thật, sống mười tám năm rồi, lần đầu tiên nghe nói có người chuẩn bị sẵn đồ tang trước.

Có một người vợ "tâm tư tinh tế" như vậy, ông ngoại kia dù có chết thật, hình như cũng không lỗ.