Chương 9

Khi đứa con trai yêu quý nhất của đồng chí Tống Hồng Phương và cô con dâu đáng tự hào nhất của bà có bụng bầu, đồng chí Tống Hồng Phương không khỏi mỉm cười, tuy nhiên, ông trời đã trêu đùa đồng chí Tống Hồng Phương, bà đã sinh ra một bé gái vô cùng quý giá! Nhưng con trai và con dâu yêu quý nhất của bà lại còn nói những lời cay nghiệt sẽ không bao giờ có thêm đứa con nào nữa!

Đồng chí Tống Hồng Phương cảm giác như bị sét đánh, trên mặt không lộ ra, nhưng trong lòng rốt cuộc lại thấy thắt lại. Về phòng ngây người không ngủ, cuối cùng nhận ra một điều. Bất luận là nam hay nữ đều là con ruột của lão út, hơn nữa đứa cháu gái này là con gái một duy nhất của nhà lão út, bà là mẹ càng yêu thương gấp bội!

Đồng chí Tống Hồng Phương đổi ý, càng nhìn Tiểu Thời Tửu càng thấy thích thú, khuôn mặt trắng trẻo, đôi mắt to, chiếc mũi cao, hẳn là người rất thông minh, dễ nhìn hơn rất nhiều so với mấy cục than nhỏ trong nhà.

Điều duy nhất đồng chí Tống Hồng Phương không hài lòng là Thời Tửu chậm nói chuyện, suy cho cùng chậm hơn một năm so với Hồng Phương của lão đại, mỗi ngày ngủ lâu hơn, đồng chí Tống Hồng Phương sợ cô cháu gái này không có đầu óc, mỗi ngày đều cho Thời Tửu ăn cháo kê và trứng gà, sau khi ăn đủ cháo kê Thời Tửu cũng mở miệng từ chối, “Bà nội, không” Ăn cháo kê mỗi ngày khiến vị nhạt nhẽo.

Cuối cùng cũng chịu nói chuyện, nỗi lo lắng của đồng chí Tống Hồng Phương cuối cùng cũng biến mất, muộn thì muộn chút, nghe nói một số người thông minh nói và làm mọi việc chậm hơn người bình thường một chút.

Đội trưởng Thời không giống như vợ yêu thương con gái của lão út, chủ yếu là con trai ông nhiều, con cháu rất nhiều, hơn nữa trong suy nghĩ của đội trưởng Thời cũng có chút trọng nam, càng quan trọng hơn, Thời Tửu nói chậm, đi chậm và thậm chí còn ít đi nhặt củi hơn những đứa cháu khác, đội trưởng Thời thực sự không thể tự lừa dối mình như người vợ già không có lương tâm.

Ngày cả tiểu Thời Tửu lại có làn da trắng nhất trong nhà họ Thời!



Sau khi trải qua bi kịch nhân bản của đứa con trai lớn, đội trưởng Thời đã học được bài học và đừng bao giờ bị mù quáng bởi làng da trắng nữa!

Cả nhà ăn xong nồi cháo ngô với bánh bột dày và dưa chua xắt nhỏ do chính đồng chí Tống Hồng Phương ngâm, người lớn thì đặc biệt hơn, còn lũ trẻ chảy nước miếng thì xắn tay áo lên lau miệng.

Đương nhiên, Thời Tửu không bao giờ dùng tay áo lau miệng, lấy trong túi ra chiếc khăn tay nhỏ in hoa màu trắng, cẩn thận lật lại mới lau sạch vết bột ngô trên miệng, chiếc khăn này là ban đầu Thời Tửu dùng để lau mồ hôi, đồng chí Tống Hồng Phương thương yêu Thời Tử như vậy, cũng không nỡ dùng hai mảnh vải mịn nhỏ làm khăn tay cho cô, một mảnh cũng đủ che trời, vì vậy người mắc bệnh sạch sẽ như Thời Tửu cũng phải dùng khăn tay.

Lau miệng xong, Thời Tửu chủ động nhét khăn tay với túi cha cô, đồng chí Thời Kiến Quốc mỗi tối trước khi đi ngủ sẽ vắt khăn tay của con gái bằng nước sạch, giũ sạch rồi treo trên dây phơi dưới mái hiên, đảm bảo sáng mai khô hoàn toàn, Thời Tửu sẽ tiếp tục dùng.

Màu xanh thân thiện với môi trường.

Tuần này đến lượt bác gái cả của cô rửa nồi rửa bát, Lâm Xuân Hương nhanh nhẹn, xếp bát đĩa của mỗi người từ đầu đến cuối, cuối cùng đặt một nắm đũa lớn cho vào chậu, sau đó ôm chậu đi vào bếp.