Edit: Yan
—-
Phó Minh Dã xúc miệng trong buồng ba lần, lúc ra khỏi cửa trong lòng vẫn còn sợ hãi:” Sao dấm lại chua như vậy cơ chứ?”
Thích Bạch Trà cảm thấy mê mang không rõ: ” chẳng lẽ dấm phải ngọt sao?”
Phó Minh Dã: “…… Anh nói là sao nó lại chua như vậy!!!”
“Theo đuổi thần tượng là hành vi bình thường của nhân loại.” | Thích Bạch Trà gắp một đũa thịt bỏ vào miệng, “Nhưng uống một chén dấm thì không phải.”
Kể cả là ai, uống một chén dấm to như vậy đều sẽ bị chua mà phun hết ra ngoài.
Hiện tại Phó Minh Dã không phải người, cũng không phải thần mà là một cái lu dấm. Hơn nữa cái lu dấm này, lúc này còn không thể phát tiết bất mãn.
Phó Minh Dã sẽ không cãi nhau với Thích Bạch Trà, lúc ghen tuông hay tức giận y cũng chỉ đòi lại ở trên giường, nhưng bây giờ vì nguyên nhân thân thể của Thích Bạch Trà, y chỉ có thể nhẫn nại.
Ngay cả hương vị chua loét cũng viết rõ ràng trên mặt.
TV đột nhiên truyền ra một tiếng cười nhẹ, u ám cùng cực.
Màn hình lại xuất hiện khuôn mặt hồng nhan họa thủy của Giang Nghiên, hắn mặc một bộ trường bào màu đỏ, tóc đen dài rối tung khiến chúng sinh điên đảo.
Phó Minh Dã liền phản ứng kịch liệt: “Sao em còn chưa đối kênh điiiiiii!”
Thích Bạch Trà: “A?”
“Em không nhìn thấy anh đang ghen sao?” Phó Minh Dã không thể nhịn được nữa lên án, cầm điều khiển từ xa đổi sang chương trình thời sự.
Trên TV rốt cuộc không còn xuất hiện gương mặt khiến Phó Minh Dã chán ghét nữa.
Thích Bạch Trà cắn cắn đầu đũa, sau đó buông ra nói:” Em thấy rồi, anh uống một chén lớn, sau đó còn chạy đi phun ra.”
“Chẳng lẽ tự nhiên anh không có việc gì lại đi uống một chén giấm sao?” Phó Minh Dã tức giận nói, ” là anh đang ám chỉ với em rằng anh đang ghen, em mau tới dỗ anh đi.”
Thích Bạch Trà dù bận vẫn ung dung: “Phó tiên sinh, hóa ra anh đang biểu đạt như vậy hửm?”
Phó Minh Dã tủi thân nói: “Vậy em còn không mau tới dỗ anh đi, đã vậy còn không đổi kênh, em không để ý chút nào đến cảm thụ của anh saooo.”
Khoé miệng Thích Bạch Trà cong nhẹ, lại gắp thêm một miếng thịt gà bỏ vào miệng.
Dáng vẻ ghen tuông bình thường của Phó tiên sinh thật là đáng yêu.
Dáng vẻ ghen tuông không bình thường… Chính là ném Thích Bạch Trà lên giường sau đó như vậy như vậy…
Phó Minh Dã nhìn thấy Thích Bạch Trà thờ ơ còn ăn đến ngon như vậy lại càng thêm không thể tin nổi:” thậm chí em còn ăn đồ ăn của anh?”
Ánh mắt y nhìn Thích Bạch Trà giống như oán phụ nhìn kẻ phụ lòng vậy.
Phó Minh Dã đột nhiên phản ứng lại, đen mặt nói:” hiện tại em không thể ăn cái này, phải ăn kiêng cơ mà?”
Đôi đũa Thích Bạch Trà dừng một chút:” Nhưng em muốn ăn, ai bảo anh mua về nhiều như vậy.”
Phó Minh Dã liền nhấn mạnh: Em đang bị trĩ đó.”
“….. anh không cần phải nhấn mạnh như thế.” Hắn lại không phải thật sự bị trĩ.
Phó Minh Dã chỉ chỉ cháo trắng trên bàn:” Thịt cá là mua cho anh, phần của em là cái này.”
Thích Bạch Trà nhẹ giọng nói:” Ăn một chút không sao, sẽ không ảnh hưởng gì đâu mà.”
Phó Minh Dã cự tuyệt: “Không được
…”
“Phó tiên sinh muốn ngược đãi em ư?” Thích Bạch Trà rủ mắt xuống, biểu cảm yếu ớt ưu thương, “Mới kết hôn một năm, ngay cả cơm anh cũng không cho em ăn.”
“…..”
Thần mẹ nó ngược đãi cũng không đến mức không cho ăn cơm.
Tuy rằng biết thanh niên lại đang nói hươu nói vượn, nhưng Phó Minh Dã nhìn thấy dáng vẻ Thích Bạch Trà ảm đạm đáng thương cuối cùng vẫn mềm lòng.
Tư liệu về thân phận của Trà Trà viết rằng Trà Trà không có cha mẹ cũng không có người thân nào khác, một thân một mình lớn lên ở cô nhi viện.
Phó Minh Dã tự động não bổ thành hình ảnh Trà Trà tuổi nhỏ sống ở cô nhi viện chịu đói chịu khát, liền đau lòng vô cùng.
Y hạ giọng, bất đắc dĩ nói: ” được rồi được rồi, em ăn đi.” Dù sao bệnh của Trà Trà y có thể trị được, không ăn kiêng cũng không sao.
Thích Bạch Trà thực hiện được ý xấu liền cười, cầm lấy đũa tiếp tục gắp đồ ăn.
Phó Minh Dã chuyên tâm chăm chú nhìn hắn, lời nói mang theo ý cười:” Em ăn chậm một chút coi chừng nghẹn, anh cũng không tranh với em…. Chừa một chút cho anh a!”
“Không để lại cho anh, Phó tiên sinh, anh còn muốn ăn một mình không cho em, em đang mang thù với anh đó.”
Phó Minh Dã và Thích Bạch Trà vừa
chuyện vui vẻ, vừa ăn tối, tin tức từ TV truyền đến rõ ràng:” Buổi chiều ngày hôm nay Z thành đột nhiên đổ tuyết, trước đó cục khí tượng cũng chưa dự báo được. Tháng sáu tuyết rơi, thời tiết quả thực khác thường, nguyên nhân cụ thể của việc này tạm thời chưa rõ, chúng tôi đã cử chuyên gia và phóng viên chạy tới hiện trường tiến hành điều tra làm rõ, mong quý vị chú ý những bản tin sau. Tiếp theo xin được chuyển sang tin tức …”
Phó Minh Dã mắt nhìn TV nói:” Tháng sáu tuyết rơi? Thật là kỳ quái.”
Thích Bạch Trà múc một muỗng cháo trắng đặt bên môi, bất động thanh sắc phụ họa một câu:” không tồi, lần sau em vẫn muốn ăn nữa.”
Phó Minh Dã nhéo nhéo mũi hắn: “Em chỉ biết ăn.”
Thích Bạch Trà chỉ cười không nói.
Nếu đã khiến cho lãnh đạo các ban ngành chú ý đến, vậy việc điều tra rõ ràng tình trạng ô nhiễm môi trường của Z thành cũng là chuyện sớm muộn. Có áp lực từ phía trên tất phía Z thành phải tự chỉnh đốn và cải cách.
Kể cả sau này nhân viên liên quan đến việc này tại địa phương bị xử phạt, nhà xưởng vi phạm quy định bị đóng cửa, mạnh mẽ cải thiện hoàn cảnh Z thành, từ đó nhấc lên một làn sóng phong trào bảo vệ môi trường trên cả nước đi chăng nữa đều không liên quan đến Thích Bạch Trà.
Từ đầu chí cuối hắn chỉ hạ xuống một trận tuyết nhỏ mà thôi, không can thiệp vào bất cứ việc gì của nhân loại.
Thích Bạch Trà thần sắc bất biến tiếp tục ăn cơm.
Hai người nói nói cười cười, rất nhanh đã ăn xong cơm chiều. Phó Minh Dã cất hộp đồ ăn vào túi rồi ném vào thùng rác phòng khách, sau đó về phòng rửa mặt.
Đêm khuya tĩnh lặng, hai người mặc áo ngủ sóng vai dựa vào đầu giường.
Tin tức trong Tv đã ngừng, đang phát một tin quảng cáo.
Trên màn hình là nữ minh tinh dịu dàng mỹ lệ đang làm đại ngôn cho một sản phẩm đồ trang điểm, thông tin bên cạnh hiển thị – người phát ngôn: Phương Nhã Nhi.
Phó Minh Dã nhớ rõ mặt người này, chỉ là thấy được cũng không thèm để ý.
Cô gái kia là minh tinh tuyến mấy, nổi tiếng bao nhiêu, có những thành tựu gì đều không nằm trong phạm vi quan tâm của Tà Thần đại nhân.
Thích Bạch Trà lại nói chuyện phiếm: “Đây là nữ chính Tiên Duyên – bây giờ mặc trang phục hiện đại cũng rất xinh đẹp.” Tốt xấu gì hắn cũng xem hoàn chỉnh một bộ phim, không đến mức không có chút ấn tượng nào với diễn viên chính.
Phó Minh Dã nhớ tới tà khí bao phủ toàn thân của người kia, trào phúng nói:” Biết người biết mặt không biết lòng.
“Sao?” Thích Bạch Trà liếc mắt, ” Danh tiếng của cô ấy khá tốt, trong giới giải trí xem như là minh tinh hiếm thấy không có điểm đen trong sự nghiệp.”
Phó Minh Dã nghiêm túc nhắc nhở:”Em đừng bị bề ngoài của cô ta lừa gạt.”
Trà Trà nhà y chính là quá đơn thuần quá thiện lương, căn bản không biết trên đời này lòng người hiểm ác, trong ngoài không đồng nhất.
| Thích Bạch Trà buồn cười nói: “Cái gì mà lừa với không lừa, em lại không theo đuổi cô ấy…” Hắn liền thuận miệng nói.
Ngữ điệu Phó Minh Dã lại chua loét:” Anh biết, người em theo đuổi chính là tên tiện nhân yêu diễm Giang Nghiên.”
Em cất poster của hắn, em ngắm hắn đến ngẩn người, xem hết phim truyền hình hắn đóng, còn xem hết các bài viết liên quan đến hắn trên Weibo.
| Thích Bạch Trà: “…..”
Vâng, đề tài lại vòng trở lại vị trí ban đầu.
“Anh cứ mắng chửi người ta như vậy thật chẳng có đạo lý gì cả.” Thích Bạch Trà bình tĩnh nói, “Nói bao nhiêu lần là không được ăn dấm bậy bạ rồi, Poster là tịch thu của học sinh, lúc đó em thực sự là đang ngẩn người vì việc khác, ảnh chụp hôm nay em xem là từ hot search Weibo trực tiếp click vào, ngay cả Weibo của cậu ấy là gì em cũng không… ưm…”
Phó Minh Dã cúi đầu trực tiếp bịt kín môi hắn, bá đạo lại hung ác. Thế nhưng đôi môi vẫn thương tiếc không nỡ làm đau hắn.
“…..” Thích Bạch Trà theo bản năng bắt lấy cổ áo Phó Minh Dã kéo ra một nếp nhăn nhẹ.
“Anh biết, Trà Trà!” Phó Minh Dã hôn xong, rủ mắt chăm chú nhìn hắn, ” nhưng anh rất hẹp hòi.”
Cố chấp, âm u, chiếm hữu mãnh liệt, đây là thần tính của Tà Thần. Trọc khí hỗn độn là toàn bộ những thứ độc ác nhất thế gian, sao có thể sinh ra được một trái tim lương thiện. Nếu như thiện ác bất phân, thì nào có phân biệt đυ.c trong làm gì.
Y chính là bản thân của tội ác.
| Tà Thần chán ghét thế giới này, không thích nhân gian, không muốn giao tiếp với người. Y muốn mang Trà Trà về Thần Điện của mình cùng nhau sống hết một đời, để Trà Trà không nhìn người nào khác dù chỉ là một cái liếc mắt, không cười với người khác, không nói chuyện vơi người khác, Trà Trà chỉ có thể thuộc về y. Cho dù là phải dùng dây xích khóa người lại, Trà Trà cũng chỉ có thể thuộc về y mà thôi.
Loại ý niệm này xuất hiện vô số lần trong đầu Tà Thần đại nhân, cho đến khi nhìn thấy thanh niên ôn hòa tươi cười với mình liền tan thành mây khói.
Phó Minh Dã chán đời, Thích Bạch Trà lại ưu ái thế gian, đây là sự khác nhau giữa hai người bọn họ, cuối cùng cũng phải có một người thỏa hiệp.
Phó Minh Dã biết Trà Trà sẽ không tình nguyện. Y không muốn làm Trà Trà phải buồn.
Vì thế Tà Thần đại nhân áp chế bản tính của mình, ở bên người y yêu thương lưu lại thế gian, nơi bản thân y chán ghét nhất. Nỗ lực dung nhập, sinh hoạt, sắm vai một người thường quy quy củ củ.
Nhưng y vẫn rất hẹp hòi, keo kiệt đến nỗi Trà Trà chỉ cần liếc mắt nhìn người khác một cái y cũng đều ghen ghét.
“Anh cũng đâu có mắng chửi trước mặt hắn.” Phó Minh Dã cảm thấy mình không sai chỗ nào cả. Khoan dung, rộng lượng, hiểu lý lẽ, trước nay đều không phải là bản tính của Tà Thần.
Thích Bạch Trà nhíu mày: “Nhưng mà, mắng chửi sau lưng người khác cũng không tốt.”
Phó Minh Dã thuận miệng nói: “Vậy anh liền đến đánh thẳng vào mặt hắn.”
“…..” Thích Bạch Trà, “Phó tiên sinh, hiện tại là xã hội pháp trị.”
Phó Minh Dã không tình nguyện nói: “Anh chỉ nói vậy thôi, cũng không thật sự sẽ tìm hắn gây phiền toái.”
Thích Bạch Trà vừa cảm thấy nguy cơ được giải trừ, cả người đã bị Phó Minh Dã kéo qua.
“Anh không tìm hắn gây phiền toái đành phải tìm em gây phiền toái rồi, Thích tiên sinh.”
“Không phải em đã nói hiện tại thân thể ….”
“Ăn một chút sẽ không sao.” Phó Minh Dã nhướn mày, “….. Làm một chút chắc cũng không ảnh hưởng gì đi?”
Nói nhiều như vậy đều là vô nghĩa, hôm nay y nhất định phải chữa khỏi cho Trà Trà.