Quyển 1 - Chương 14: Yêu Nhau

Edit: Yan

Xe đạp chạy qua bảy quẹo tám rẽ, cuối cùng dừng lại trước một tiệm mì nước trong cái ngõ nhỏ tối đen.

Trong ngõ nhỏ có ít ỏi mấy hộ gia đình, cả nhà hàng xóm nằm trên ghế mây hóng mát, hai đứa nhỏ ngồi xổm trên mặt đất gặm dưa hấu. Giữa một hộ đèn sáng là mặt quán đang buôn bán.

Nói là một quán, thực ra chỉ là một gian nhà để vào mấy bộ bàn ghế, đặt một tràn đèn huỳnh quang, giữa cửa đặt một cái quạt điện đang ong ong chuyển động, ở cửa còn cột một con chó vàng. Trong phòng đốt hương muỗi, có mấy vị khách cởi trần ào ào ăn mì làm cho không khí tràn ngập mùi mồ hôi.

Nếu không phải tra trên mạng bình luận của mọi người đều khen cái quán này ăn rất ngon, Phó Minh Dã có lẽ cả đời cũng sẽ không bước vào nơi như vậy.

Ngày thường nơi Phó tổng dùng cơm, tất nhiên đều là nhà hàng cao cấp.

Quán nhỏ này là của một đôi vợ chồng mở, một nhà ba người ấm áp náo nhiệt. Mấy đứa nhỏ ghé vào trên một cái bàn làm bài tập, ông chủ đang đứng trước một cái nồi mì sợi to. Bà chủ dọn dẹp bàn xong, thoáng nhìn qua hai vị khách đứng ngoài cửa, vừa lau mặt bàn vừa nhiệt tình hộ lên:” Hoan nghênh hai vị, đến chỗ này ngồi đi, tôi lập tức dọn dẹp xong rồi đây. Hai vị muốn ăn gì?”

Người phụ nữ đứng dậy, qua ánh đèn thấy rõ mặt hai vị khách ngây người một lát nghĩ thầm, ây nha, đúng là hai đứa trẻ đẹp mắt!

Phó Minh Dã hỏi Thích Bạch Trà: “Em có kiêng ăn cái gì không?”

Thích Bạch Trà lắc đầu: “Anh quyết định đi.”

Phó Minh Dã liền nói với bà chủ: “Hai chén mì thịt bò.”

“Được, lập tức có ngay.”

Hai người ngồi xuống cái bàn trống vừa mới dọn, mỗi người một bên, vừa lúc đối diện.

Thích Bạch Trà đánh giá hoàn cảnh xung quanh mình, có chút ngoài ý muốn: “Sao anh lại dẫn tôi đến chỗ này?”

Phó Minh Dã hơi có chút thấp thỏm: “Em không | thích sao? Không thích chúng ta có thể đổi chỗ ……”

“Không.” Thích Bạch Trà nói, “Tôi rất thích.”

Hắn thích mùi vị dân dã như vậy.

“Chỉ là không ngờ anh sẽ lựa chọn tới nơi này.” Thích Bạch Trà dừng một chút, uyển chuyển nói, “Anh thoạt nhìn không giống như là người sẽ đến nơi này.”

Chẳng lẽ lại là thủ đoạn mới? Đại thiếu gia muốn thể nghiệm sinh hoạt bình dân? Thích Bạch Trà lại không phải đứa nhỏ thật sự, không đến mức mới chơi một buổi trưa đã bị che måt. Trái tim của Phó Minh Dã này, hắn nhìn không ra màu sắc.

“Đều là nơi để ăn cơm, có gì đâu mà không giống nhau.” Nhà hàng 5 sao Michelin hay là quán ven đường đối với Tà Thần đại nhân không cần ăn cơm đều không có gì khác nhau, y nói:”Trọng điểm không phải là ăn ở đâu, mà là ăn với ai. Bên ngoài có nhiều người đáng ghét như vậy, có em ở bên cạnh anh liền vui vẻ.”

Thích Bạch Trà không tỏ ý kiến gì. Hắn nghĩ, đẳng cấp người này còn rất cao lời ngọt ngào đều có thể hạ bút thành văn.

Nào biết Tà Thần đại nhân căn bản không biết nói lời ngon tiếng ngọt, bách khoa toàn thư lời ngọt ngào trên baidu có rất nhiều một câu này lại là phát ra từ chân tâm.

Hai chén mì thịt bò nóng hổi rất nhanh được bưng lên. Phó Minh Dã cầm lấy đũa, không nói hai lời bỏ thịt bò trong bát mình sang bát Thích Bạch Trà.

Thích Bạch Trà ngước mắt: “Anh làm gì thế?”

Phó Minh Dã nói rất đương nhiên:” Anh cho em thịt!” Mang những thứ tốt nhất của mình đều cho thanh niên đây là quy tắc Tà Thần đại nhân đặt ra cho mình.

Thích Bạch Trà thả thịt bò trở về: “Tôi ăn không hết nhiều như vậy.”

Phó Minh Dã lại kẹp lại: “Không được, em xem em gầy như vậy phải ăn nhiều một chút.”

“…” Thích Bạch Trà không muốn chơi loại tiết mục đẩy tới đẩy lui này, yên lặng cầm đũa ăn bữa tối.

Tướng ăn của thanh niên rất ưu nhã, kẹp một đũa mì đặt bên miệng nhẹ nhàng thổi mấy cái, sau đó từng miếng nhỏ đưa vào trong miệng. Như là đang ăn một bữa tiệc cao cấp chứ không phải đang ngồi trong quán mì nhỏ xíu trong hẻm.

Phó Minh Dã lại hoàn mỹ dung nhập vào hoàn cảnh nơi này. Thích Bạch Trà ăn được một nửa bỗng nhiên nghe thấy tiếng hút nước ào ào, ngẩng đầu liền nhìn thấy Phó Minh Dã cuốn lên một đũa mì sợi to sau đó nhét toàn bộ vào miệng không lưu lại một sợi nào, ăn thật sự rất ngon.

Thích Bạch Trà: “…..”

Phó Minh Dã nuốt xuống đũa mì trong miệng, ngẩng đầu phát hiện thanh niên đối diện đang nhìn mình không chớp mắt, không khỏi hỏi: “Làm sao vậy?”

Thích Bạch Trà: “…… Phó tiên sinh, lễ nghi bàn ăn của anh đâu?”

Hắn thật cũng không phải là đặc biệt chú ý quy củ này nọ. Chỉ là trước đó một tháng Phó Minh Dã thể hiện giống như một thân sĩ nho nhã lễ độ, nhất cử nhất động lúc dùng cơm đều tràn ngập hơi thở quý tộc. Sao tự nhiên lại …… Thả bay bản thân? ( phá bỏ nhân cách và thể hiện đúng khí chất của mình.)

Phó Minh Dã nháy mắt đứng đắn, rụt rè nhấp một ngụm canh: “Là như thế này sao?”

Tà Thần vốn chính là tùy tâm sở dục, ăn cơm đương nhiên cũng là cảm thấy thế nào thống khoái thì làm. Tuy rằng có thể hoàn mỹ làm theo lễ nghi nhân loại, nhưng trở lại là chính mình cái từ này còn không phải là quay về bản chất chính mình hay sao? Chẳng lẽ Thích tiên sinh không thích?

“Không cần.” Thích Bạch Trà nói, “Anh vui vẻ là được rồi.”

Nhất thời ai cũng không nói chuyện, không khí trở nên trầm mặc.

Không thể tả ngắt như vậy được, phải nói cái gì đó để tạo đề tài. Phó Minh Dã bắt đầu moi hết cõi lòng suy nghĩ những lời ngọt ngào tra được trên baidu.

Có rồi!

Y đột nhiên mở miệng: “Mì này ăn rất ngon sao?”

Thích Bạch Trà cúi đầu: “Khá ngon.”

Phó Minh Dã: “Nhưng anh biết còn có một loại mì còn ăn ngon hơn!”

Thích Bạch Trà ngước mắt: “hả?”

Phó Minh Dã nghiêm túc nói: ” Chính là mặt em ở trong lòng anh.” ( ở đây anh Dã chơi chữ, chữ 面 trong tiếng Trung vừa có nghĩa là mặt, vừa có nghĩa là mì.)

Thích Bạch Trà: “Phụt” Xin lỗi, lúc này thật sự không nhịn được. Quá quê, thật sự là quá quê rồi.

Hắn cho rằng phải ở cấp bậc vương giả như thế nào mới dùng được cái thủ đoạn nhà trẻ như thế này được chứ.

Nếu trong miệng có mì, lúc này Thích Bạch Trà sớm đã phun ra ngoài, nhưng hiện tại hắn cũng sắp bị nước miếng của mình sặc chết, vội vàng rút tờ giấy lau miệng.

Phó Minh Dã lại giống như là phát hiện ra đại lục mới:” Em cười rồi!”

Động tác lau miệng của Thích Bạch Trà dừng một chút, đem khăn giấy gấp gọn:” Cái này rất lạ sao, tôi vẫn thường xuyên cười mà!”

Hắn đúng là thường xuyên cười, ôn nhu, lạnh nhạt là tư thái bình thường của Tuyết Thần.

“Không giống nhau, trước kia em cười đều không thật!” Phó Minh Dã nói.

Ngữ điệu Thích Bạch Trà khẽ thay đổi: “Phó tiên sinh đang nói tôi dối trá sao?”

“Không phải!” Phó Minh Dã vội vàng giải thích, “Thích tiên sinh trước kia cười rất ôn nhu, làm người khác nhìn cũng thấy vui vẻ, nhưng ôn nhu cùng vui vẻ đều là cho người khác, chính em cũng không vui vẻ.Nhưng hôm nay em thực sự vui vẻ.”

Thích Bạch Trà ngẩn ra……. Phải không?

Sống càng lâu, hắn càng khó gặp được sự việc làm mình thữ sự vui vẻ, đã sớm luyện thành tâm lặng như nước không dậy nổi gợn sóng. Không ngờ vị Phó tiên sinh này đảo mắt có thể nhất châm kiến huyết(nói một lần trúng trọng điểm).

Hắn khẽ cười:” Ăn no rồi, chúng ta trở về thôi.”

Phó Minh Dã tính tiền, hai người ra cửa, Thích Bạch Trà lại lần nữa ngồi sau xe Phó Minh Dã.

“Ôm chặt nhé.” Phó Minh Dã nhắc nhở.

Thích Bạch Trà không chạm vào y, lúc xe đạp ra khỏi ngõ nhỏ, mắt hắn cuối cùng hướng vào sâu trong ngõ nhỏ nhìn lại.

Trong tiệm vẫn sáng đèn, con chó vàng lớn vẫn quỳ rạp trên đất ngủ say, mấy đứa nhỏ đã ăn xong dưa hấu đang ở trước cửa nhà chơi nhảy ô vuông.

Những cảnh tượng đó dần dần đi xa, giống như mỗi một phần ký ức trước đây.

Hắn đột nhiên nhớ tới nhà văn Lâm Ngữ Đường có một câu nói.

Hai chữ cô độc tách ra, có hài đồng, có trái cây, có tiểu khuyển, có ruồi muỗi, đủ để chống đỡ một con hẻm giữa chạng vạng mùa hè, mười phần tự vị con người. Nhưng đều không liên quan gì đến bạn, cái này gọi là sự cô độc.

Thích Bạch Trà quay đầu lại, nhìn Phó Minh Dã phía trước.

Nghe nói là người đàn ông giàu nhất Trung Quốc lại một thân sơ mi trắng, đang cố gắng đạp xe đạp đưa hắn về nhà. Một thân cảm giác thiếu niên, tràn đầy khí chất khinh cuồng.

Thật lâu sau, Thích Bạch Trà nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy eo y.

Ít nhất giờ phút này, có một người như vậy có liên hệ với hắn.

Trăng lên đầu cành, gió đêm bắt đầu thổi.

Phó Minh Dã cúi đầu nhìn đôi tay thon dài xinh đẹp đang ôm eo mình. Không quay đầu lại chỉ là khóe môi câu lên một nụ cười, trong mắt ánh lên hai ngôi sao, đủ để bổ khuyết vào màn đêm trăng sáng sao thưa kia.

Trước lạ sau quen, có lần đầu tiên tốt đẹp như vậy Tà Thần đại nhân hoàn toàn vứt bỏ hình tượng tổng tài bá đạo, dùng phương thức đặc trưng của Tà Thần để phát triển cảm tình.

Y mang Thích Bạch Trà đến mỗi một quán ăn trong thành phố, thăm thú mỗi một góc nơi họ sống, trải nghiệm niềm vui đơn giản thuần túy nhất. Thích Bạch Trà phát hiện lúc ở bên Phó tiên sinh là đoạn thời gian hắn vui vẻ nhất trong gần trăm năm này.

Từ sau khi Vũ Thần, người bạn tốt cuối cùng của hắn ngủ say, hắn chưa bao giờ vui vẻ như thế.

Đương nhiên, nếu Phó tiên sinh có thể không ham hố phun quá nhiều lời ngọt ngào học được trên mạng như vậy thì tốt rồi. Đối phương không biết lấy chấp niệm từ đâu ra, nhất định phải mỗi ngày chính là mỗi ngày nói lời ngọt ngào với hắn, còn nói là giữa người yêu không thể thiếu lời ngon tiếng ngọt.

Phó tiên sinh thật sự nghiêm túc thực hiện từng mục trong sổ tay tình yêu của mình.

Ba tháng qua đi, Thích Bạch Trà không nói chia tay.

Ba tháng quá ngắn, chờ một chút vậy, hắn nói với chính mình.

Hắn vô cùng rõ ràng bản thân mình là không muốn từ bỏ. Không muốn từ bỏ đối với thần mà nói thực sự là một tín hiệu nguy hiểm, cái này có nghĩa là khi chia ly với đối phương hắn tất nhiên sẽ thương tâm, sinh mệnh của thần rất dài càng là khó buông bỏ đây chính là tự mình chuốc lấy cực khổ.

Hắn thực ra vẫn luôn khống chế được bản thân không đặt quá nhiều tình cảm vào người khác.

Nhưng đúng là hắn đang mất kiểm soát. Thích Bạch Trà lựa chọn sống cho hiện tại.

Bọn họ dần dần thực sự trở thành bạn trai của nhau. Xưng hô với nhau vẫn là Phó tiên sinh và Thích tiên sinh, lại không hề xa lạ mà lại có chút ý tứ thân mật chỉ thuộc về hai người.

Sau khi chơi hết các nơi trong thành phố, Phó Minh Dã liền giao công ty cho chuyên gia xử lý rồi mang Thích Bạch Trà đi chu du thế giới. Ngắm sông nước hồ biển, thăm núi cao sông dài, tìm đến những di tích văn hóa của nhân loại.

Những phong cảnh này phần lớn Thích Bạch Trà đều đã nhìn thấy, nhưng cùng người khác thưởng thức lại là một tư vị khác.

Bọn họ đi qua thảo nguyên, leo lêи đỉиɦ Everest, ngắm mặt trời mọc ở Ai Cập, xem cực quang ở Na Uy. Thử trượt tuyết, nhảy dù, lặn biển, lướt sóng… Khám phá mọi khả năng của cuộc sống.

Thích Bạch Trà mới biết được hóa ra trên đời còn có nhiều loại cuộc sống như vậy, là những cái hắn chưa bao giờ trải nghiệm. Đây đều là cảm giác sau khi gặp Phó tiên sinh mới có được.

Trước đây Tà Thần chưa bao giờ đặt chân đến nhân gian, y có thể thoải mái đến mức không kiềm chế được bản thân, đi đến nhân gian nhất định phải mang tất cả những cái gì kí©h thí©ɧ nhất đều thử một lần. Ngược lại Tuyết Thần trời sinh tính cách ôn hòa, chưa bao giờ nghĩ tới những khả năng này. Hắn cả đời đều vì thế giới này mà bôn ba, lại rất ít khi sống vì bản thân.

Thích Bạch Trà đóng khung phạm vi hoạt động của mình, Phó Minh Dã lại đảm đương cầm chìa khóa dẫn hắn đi đến thế giới rộng lớn hơn.

Lần đầu tiên hôn môi là ở đỉnh núi tuyết Kilimanjaro. Phó Minh Dã luôn hành sự lớn mật chỉ duy nhất lúc đối mặt với Thích Bạch Trà lại lúng túng, lần nào cũng thẹn thẹn thùng thùng không dám vượt quá giới hạn. Thích Bạch Trà lại xưa nay rụt rè đoan trang, càng khó chủ động xuất kích.

Lần đó leo lên núi tuyết, có lẽ là do trở lại sân nhà mình, núi tuyết mênh mông cho Thích Bạch Trà dũng khí. Hắn ôm chặt Phó Minh Dã, trao cho y nụ hôn đầu tiên của Tuyết Thần.

Kể từ đó liền luân hãm.

Phó tiên sinh, em nguyện ý dùng quãng đời còn lại cô đơn khổ sở, đổi cùng anh một buổi tham hoan.<3

Sau khi kết thúc chuyến du lịch, khi họ quay lại thành phố đã rất có dáng vẻ của một đôi tình nhân đang say mê trong tình yêu cuồng nhiệt.

Phó Minh Dã ngày càng lạc lối, lời ngọt ngào ngày hôm sau so với ngày hôm trước còn muốn xàm hơn, thậm chí bởi vì điên cuồng ngâm nga còn làm ảnh hưởng đến sinh hoạt bình thường.

Ví dụ như:

Thích Bạch Trà: “Anh đi đâu thế?”

Phó Minh Dã:” Anh đi vào trong lòng em!”

Thích Bạch Trà: “Bây giờ mấy giờ rồi?”

Phó Minh Dã: “Hiện tại là lúc tình yêu của chúng ta bắt đầu!”

Thích Bạch Trà: “Em muốn uống hồng trà.”

Phó Minh Dã: “Anh muốn che chở em.”

“…..” Không thể giao lưu với bạn trai có mạch não bất đồng với mình được.

Cuối cùng Thích Bạch Trà không thể nhịn được nữa, cảnh cáo Phó Minh Dã nếu còn nói thêm nửa câu âu yếm lấy trên mạng về nữa liền chia tay mới khiến y dừng lại.

Phó Minh Dã lúc ấy rất khϊếp sợ: “Em làm sao biết được đây đều là anh lấy được ở trên mạng??”

Thích Bạch Trà liếc hắn: ” Trên mạng có rất nhiều bản, chỉ cần tra một cái là có.”

Phó Minh Dã cảm thấy bị lừa gạt: “Nhưng trên mạng rõ ràng nói là độc môn bí tịch……” Bách khoa toàn thư lời âu yếm dành cho yêu đương- độc môn bí tịch, toàn là như thế này mà.

Thích Bạch Trà: “Chỉ có anh tin.”

Phó Minh Dã: “…..”

Thích Bạch Trà: “Còn nữa, mời Phó tiên sinh rời xa phòng bếp của em được chứ? Em không muốn hàng xóm lại phải báo cảnh sát vì nhà em có cháy đâu.”

Phó Minh Dã:”…..”

Thực ra y có chút vui vẻ, Thích tiên sinh lúc giận dỗi hắn cũng đáng yêu như vậy.

Ôn nhu cũng không phải là mặt nạ của Thích Bạch Trà, đó thực ra là bản tính của hắn, nhưng cũng không vì thế mà hắn được gắn cái nhãn phải ôn nhu. Bất kể là người hay thần, sống trên đời đều sẽ có chút nóng nảy.

Người ôn nhu tận trong xương tủy, cũng sẽ tịch mịch đến tận xương tủy.

Phó Minh Dã muốn làm một người có thể khiến Phó tiên sinh vì mình tức giận.

Lần đầu tiên là ở đêm tân hôn.

Phó Minh Dã thật sự vô cùng căng thẳng

Thích Bạch Trà thoạt nhìn bình tĩnh hơn y nhiều, chỉ rủ mắt, thần sắc thản nhiên.

Phó Minh Dã muốn hôn hắn, Thích Bạch Trà đột nhiên thấp giọng mở miệng: “…… Phó tiên sinh.”

“Hả?”

“Em chưa từng hỏi quá khứ của anh, cũng không định so đo. Từ nay về sau anh chỉ được thích một mình em, anh có làm được không?”

Phó Minh Dã mờ mịt: “Anh làm gì có quá khứ, từ đầu đến cuối mới chỉ thích một mình em. Trước khi em xuất hiện anh cũng chưa từng cho người ta chỉ một cái liếc mắt.”

Thích Bạch Trà đột nhiên nâng mắt: “Thật vậy không?”

“Sao có thể là giả được!” Phó Minh Dã chọc chọc trán Thích Bạch Trà, “Trong đầu em toàn nghĩ đi đâu.”

“Đương nhiên là anh thích em, anh đến nhân gian ánh mắt đầu tiên nhìn thấy chính là em, người đầu tiên anh thích cũng chính là em.”

Thích Bạch Trà lẳng lặng nghe, dung nhan tuyết trắng từng chút ửng đỏ lên.

Hắn nhẹ giọng nói: “Lời đường mật anh nói lúc này sao lại không thấy xàm như trước nữa!”

“Vậy,” Thích Bạch Trà cười cười, nói, “Phó tiên sinh, em liền giao bản thân mình cho anh.”

Thời khắc bị chiếm hữu đó Thích Bạch Trà khóc, là thật sự là bị đau khóc.

Kỹ thuật của Phó Minh Dã thực sự quá mẹ nó tệ.

Phó Minh Dã hoảng hốt không ngừng trấn an hắn: “Trà Trà, bây giờ anh lập tức ra ngoài có được không…”

Đây cũng là lần đầu tiên xưng hô của Phó Minh Dã đối với Thích Bạch Trà tiến hóa từ Thích tiên sinh thành Trà Trà.

Trên lông mi Thích Bạch Trà còn vương nước mắt, đôi mắt hồng hồng nói: “Không được…”

“Hiện tại anh đi ra ngoài, chẳng phải là đau đớn này em phải nhận không?”

“…..”

Sự tình rốt cuộc vẫn tiếp tục tiến hành. Chỉ là sau khi kết thúc, Thích Bạch Trà co ro trên giường sắc mặt tái nhợt, ném cho Phó Minh Dã Một cái gối, bắt y khi nào kỹ thuật luyện tốt mới lại nói chuyện.

Phó Minh Dã nghĩ thầm xong rồi, mình khiến sự việc hỏng bét thế này, Trà Trà có lẽ sẽ không thèm để ý đến mình một thời gian dài nữa.

Nhưng không ngờ mới cách một ngày Trà Trà đã không hề khúc mắc ôm lấy y, giống như chưa hề có việc gì xảy ra.

“Phó tiên sinh, trưa hôm nay em muốn ăn cháo thịt gà.” Thích Bạch Trà ngồi trên đùi y, đôi tay ôm lấy cổ Phó Minh Dã làm nũng, “anh mua cho em!”

Phó Minh Dã nhéo nhéo vành tai hắn:” Sao bây giờ còn gọi anh Phó tiên sinh? có phải là quá xa lạ rồi hay không?

Thích Bạch Trà cúi đầu hôn hôn y, ở bên tai nhẹ giọng nói: “Không giống nhau.”

“Trước đây chỉ là Phó tiên sinh, cùng với Trương tiên sinh Lý tiên sinh giống nhau.”

“Từ nay về sau, anh là tiên sinh của em”